Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1382: Có thể như vậy sao?

Liên Thiển đáp: “Trước kia thì là Vạn Duy học phủ, bởi vì có chủ nhân ở đó. Nhưng sau khi chủ nhân biến mất thì… Năm đó chắc là Ngũ Duy chi chủ, nhưng giờ thời gian đã trôi qua lâu lắm rồi, chắc chắn nơi đó đã xảy ra nhiều biến đổi, thế nên ta cũng không biết nữa!”

Diệp Huyền khẽ gật đầu.

Lúc này, Liên Thiển lại bảo: “Ngươi đừng coi thường mấy lá phù văn đó, đặc biệt là loại phù văn màu tím. Loại phù văn này ẩn chứa sức mạnh vô cùng lớn, ngươi chưa chắc đã chống lại được đâu!”

Diệp Huyền chau chặt mày: “Sức mạnh lớn đến cỡ nào?”

Liên Thiển nói: “Cực kì lớn! Ví dụ sức mạnh của một lá phù văn màu tím cũng không thua kém gì sức mạnh bây giờ của ngươi. Mà điều quan trọng nhất là nó chỉ tiêu tốn một chút linh khí của người sử dụng thôi, còn nếu ngươi sử dụng sức mạnh của mình thì phải hao tốn rất nhiều. Nếu kéo dài chắc chắn ngươi sẽ là bên chịu thiệt! Nếu như ngươi gặp loại phù văn màu cam thì sức mạnh của nó lại càng lớn hơn nữa! Khi gặp loại phù văn này, ngươi phải hết sức cẩn thận, không được lơ là dù chỉ một chút!”

Diệp Huyền bỗng nói: “Liên Thiển cô nương, đạo tắc của ta có cấp bậc gì khi ở nơi này không?”

Liên Thiển trầm mặc.

Diệp Huyền hỏi: “Sao thế?”

Liên Thiển đáp: “Có thể nói là như vậy!”

Diệp Huyền tò mò, hắn hỏi: “Chú sư là sao?”

Liên Thiển nói: “Ở thế giới này, có một vài người tu luyện thần bí. Những người này chuyên tu luyện mộng cảnh chi lực. Ta nhớ năm ấy có một người đã vào Mộng tông, tông môn này từng nhiều lần thỉnh cầu Mộng Chi Đạo tắc với chủ nhân. Có điều chủ nhân không cho đối phương, bởi lẽ năm đó tông chủ của Mộng tông có dã tâm quá lớn.”

Lúc này, Liên Thiển đột nhiên nói: “Ngươi cũng phải cẩn thận với một loại nghề nghiệp nữa, đó chính là chú sư. Mấy người này cực kì quái dị, nếu như gặp phải bọn họ thì ngươi không được khinh địch đâu đấy!”

Liên Thiển đáp: “Phù văn nằm trong phạm vi của pháp tắc. Còn đạo tắc thì cao hơn pháp tắc. Nói một cách đơn giản thì là, ví dụ hiện giờ ngươi có Không Gian Đạo tắc, vậy thì mọi loại phù văn trong không gian đều vô tác dụng đối với ngươi. Hay nói một cách khác, ngươi có thể dễ dàng phản kháng lại đối phương. Còn Đại Địa Đạo tắc của ngươi thì chủ yếu nhằm vào tất cả phù văn của đại địa chi lực và địa mạch chi lực. Dù sao thì chỉ cần đối phương không mượn sức mạnh của đại địa chi lực thì Đại Địa Đạo tắc của ngươi có thể áp chế!”

Liên Thiển lại nói: “Nếu như có cơ hội ta có thể tìm một luyện khí sư cho ngươi, nhờ người đó giúp ngươi khắc phù văn lên Thiên Tru kiếm!”

Liên Thiển nói: “Suýt chút nữa thì ta quên mất cái này.”

Liên Thiển nói: “Là một loại nghề nghiệp khá tà ác. Năm ấy, người khai sáng ra loại nghề nghiệp này chính là chú nữ. Nàng từng thi triển Thiên Chú Cấm Thuật cực kì kinh khủng với chủ nhân. Có điều cuối cùng vẫn là nàng tự chuốc lấy nhục, nàng đã bị chủ nhân trấn áp và phong ấn. Thế nhưng thực lực của nữ tử này cũng cực kì mạnh, nhất là mấy chú thuật của nàng ta, chúng kì lạ vô cùng. Bởi vì chú thuật của bọn họ toàn được dẫn từ nhân quả, một khi bị chúng quấn lấy thì thực sự khó mà thoát thân! Tóm lại là nếu ngươi gặp phải những người như vậy thì phải hết sức cẩn thận!”

Diệp Huyền bỗng hỏi: “Mộng Chi Đạo tắc thì sao?”

Diệp Huyền lấy làm lạ, hắn hỏi: “Ý ngươi là sao?”

Diệp Huyền khẽ mỉm cười, lúc này hắn mới phát hiện mấy loại đạo tắc mà mình sở hữu kinh khủng đến nhường nào!

Liên Thiển đáp: “Phù văn không thể thay thế kiếm của ngươi, thế nhưng nó lại có tác dụng phụ trợ. Ví dụ, nếu kiếm của ngươi có thêm một phù văn màu tím thì sức mạnh của kiếm sẽ lớn hơn rất nhiều. Hay thêm một lá phù văn giảm thiểu hao tốn thì khi ngươi dùng Thiên Tru kiếm, mức độ hao tốn linh khí của ngươi sẽ giảm đi!”

Diệp Huyền mỉm cười: “Liên Thiển cô nương, như vậy có nghĩa là có ngươi ở đây thì bất cứ một loại phù văn phong ấn nào cũng sẽ vô tác dụng với ta đúng không?”

Diệp Huyền thấy hơi tò mò: “Có thể như vậy sao?”

Diệp Huyền gật đầu: “Ta hiểu rồi.”

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Kiếm của ta cũng cần phải khắc phù văn sao?”

Rất nhanh sau đó, mấy người Quân Vô Tiễn đã tới trước mặt Lý Cuồng Sinh. Quân Vô Tiễn nhìn đối phương, hắn ta chầm chậm siết chặt tay phải. Lúc đang định ra tay thì Lý Cuồng Sinh phía không xa đột nhiên lên tiếng: “Chư vị, các ngươi thực sự muốn cá chết lưới rách sao?”

Diệp Huyền nhếch mép cười, kịch hay sắp bắt đầu rồi đây.

Dứt lời, nàng bèn bước lên một bước, cơ thể hơi hạ xuống. Cùng lúc đó, cây cổ cầm phía sau lưng nàng lập tức xuất hiện ngay trước mặt, Lâm Diệu âm dùng những ngón tay ngọc ngà gẩy đàn.

Diệp Huyền gật đầu, hắn ngẩng đầu nhìn về phía không xa. Lúc này, có vô số luồng khí tức đang ập đến từ phía đường chân trời.

Ở Ma Đô, Lý Cuồng Sinh nhìn về phía đường chân trời. Hắn ta nở nụ cười lạnh lùng và không có một chút sợ sệt nào cả.

Liên Thiển nói: “Có thể chứ, sau này ngươi có thể thử xem!”

Quân Vô Tiễn nhìn Lý Cuồng Sinh và nói: “Nếu như chỉ Ma Đô các ngươi lấy được thứ đồ kia thì Thanh Quốc ta tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào. Thế nhưng vật này đâu phải do mình Lý gia nhà ngươi lấy được, nó là do tất cả mọi người cùng cố gắng để lấy được đó chứ, dựa vào đâu mà Lý gia các ngươi có thể độc chiếm nó?”

Lý Cuồng Sinh trầm giọng nói: “Quân Vô Tiễn, nếu không phải Vân Khởi bày mưu tính kế thì làm sao có được thứ đồ này! Thế nên thứ đồ này thuộc về Lý gia ta là hợp lí!”

Quân Vô Tiễn muốn nói gì đó song lúc này, Lâm Diệu âm ở bên cạnh lại chen lời: “Phí lời với hắn ta làm gì? Rõ ràng hắn ta đang muốn độc chiếm Ngũ Duy chí bảo!”

Mấy người Quân Vô Tiện tới rồi!

Uỳnh!

Tiếng đàn vang lên. Ngay sau đó, không gian trước mặt Lý Cuồng Sinh đột nhiên nứt vỡ!

Lý Cuồng Sinh híp mắt, hai tay hắn ta duỗi ra. Ngay sau đó, một chiếc hộ tí màu vàng lập tức cuốn quanh cánh tay hắn ta. Hắn ta đan hai tay vào nhau rồi giơ lên phía trước để chặn đòn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận