Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1575: Thích ăn

Phàm nhân huyết mạch?

Diệp Huyền tò mò, hắn hỏi: “Tiền bối, phàm nhân huyết mạch trong truyền thuyết là huyết mạch gì thế?”

Tầng thứ chín nói: “Cụ thể thì ta cũng không biết, ta chỉ biết nó là một loại huyết mạch vô cùng lợi hại. Có điều huyết mạch của ngươi cũng ghê gớm lắm, chỉ là hơi không bình thường một chút thôi. Cứ khi nào sử dụng huyết mạch thì ngươi lại phát điên, đây hoàn toàn là huyết mạch đồng quy vu tận!”

Diệp Huyền gật đầu, hắn tán thành câu nói này của tầng thứ chín.

Huyết mạch chi lực của hắn rất mạnh, thế nhưng chỉ cần sử dụng nó là hắn lại mất đi thần trí. Mặc dù thực lực trở nên mạnh hơn nhưng nó lại chẳng khác gì đồng quy vu tận!

Thực ra hắn cũng tò mò lắm, tò mò rốt cuộc huyết mạch của mình tại sao lại như vậy!

Càng điên thì lại càng mạnh!

Đúng lúc ấy, phía chân trời xa xa bỗng truyền đến nhưng tiếng nổ lớn. Ngay sau đó, cả bầu trời như rung chuyển. Diệp Huyền lại bị bắn về phía sau, lần này hắn lùi lại cả mấy dặm!

Khoảng khắc ấy, hắn không thể hít thở!

Đi rồi hả?

Hắn đang định trốn thì lúc này, hai luồng khí tức vô hình bỗng bao trùm lấy hắn!

Hai con yêu thú kia liếc nhìn hắn, tiếp đó con chim đại bàng bèn cất cánh bay cao, nó bay về phía đường chân trời, còn con vượn thì quay người rời đi.

Diệp Huyền sững sờ!

Diệp Huyền: “…”

Sau khi dừng lại, hắn cảm giác ngũ tạng bên trong cơ thể mình như rời rạc hết ra. Máu tươi lại tràn ra khỏi khóe miệng!

Diệp Huyền sững sờ, sau đó hắn nói: “Tiền bối, bọn chúng sợ ta hả?”

Hắn bị phát hiện rồi à?

Hắn ngẩng đầu nhìn hai con dị thú, lúc này chúng nó cũng đang nhìn hắn!

Diệp Huyền hoảng loạn, lập tức xuất kiếm: “Có bản lĩnh thì đánh trực diện đi!”

Không biết từ lúc nào mà có một tiểu nữ hài đã xuất hiện bên cạnh hắn. Tiểu nữ hài ấy đang nhìn về phía hai con dị thú.

Ngạt thở!

Diệp Huyền nuốt nước bọt: “Tiền bối, tại sao ngươi không nói cho ta biết bên cạnh ta có người?”

Tầng thứ chín trầm mặc trong chốc lát rồi nói: “Tự ngươi nghĩ đi!”

Đúng lúc ấy, hắn bỗng nhiên quay đầu, cả người chợt sững sờ!

Lúc này Diệp Huyền thấy đầu mình hơi loạn.

Tiểu nữ hài đó mặc y phục có nhiều chỗ vá, trông khá bẩn, tóc tai như tổ quả, da mặt thì đen nhẻm, trông chẳng rõ diện mạo. Tay trái nàng nắm một thanh kiếm đã han gỉ, bên tay phải thì có một chú chó!

Cảm nhận đầu tiên của Diệp Huyền là có thể hắn không còn cách cái chết xa nữa đâu!

Nghe vậy, Diệp Huyền lập tức cảm thấy da đầu mình tê dại.

Rất nhanh sau đó, tiểu nữ hài quay sang Diệp Huyền, tay nàng bỗng run lên. Diệp Huyền tái mặt, hắn vội lấy linh quả đưa cho tiểu nữ hài: “Cho ngươi này!”

Tầng thứ chín trầm mặc trong chốc lát rồi nói: “Ta không biết nàng ta xuất hiện khi nào luôn! Với cả ta không cảm nhận được sự tồn tại của nàng ta!”

Tiểu nữ hài không xuất kiếm mà cầm lấy linh quả và bắt đầu ăn.

Nếu mà bị đâm thì tám chín phần là hắn sẽ toi mạng!

Mặc dù tiểu nữ hài này dùng kiếm nhưng trực giác nói cho hắn biết thể chất của mình không chống nổi thanh kiếm ấy!

Một tiểu nữ hài nhếch nhác!

Lúc này, con chó kia lại sủa một tiếng với Diệp Huyền, sau đó nó lại gần hắn, khẽ cọ lên mũi chân hắn.

Diệp Huyền liếc nhìn con chó, hắn do dự một lát rồi lại lấy một linh quả cho nó. Lúc này, tiểu nữ hài cũng đang nhìn hắn.

Nói chính xác hơn là nhìn linh quả của hắn.

Diệp Huyền nhận ra con chó này, nó là con chó hắn mới gặp ở trước Đại Đạo thôn!

Làm sao bây giờ!

Đương nhiên, điều quan trọng nhất là tầng thứ chín không cảm nhận được sự tồn tại của đối phương!

Hắn không biết tiểu nữ hài này xuất hiện từ lúc nào, đối phương chắc cũng đứng đó được một lúc rồi.

Diệp Huyền liếc nhìn tiểu nữ hài, sau đó hắn thầm nói: “Tiền bối, ngươi thực sự không cảm nhận được khí tức của nàng ta hay sao?”

Tầng thứ chín đáp: “Không thể cảm nhận được!”

Tầng thứ chín vừa dứt lời thì tiểu nữ hài bỗng nhìn về phía bụng của Diệp Huyền. Ngay sau đó, nàng bèn chĩa kiếm lên cổ mình.

“A!”

Lúc này, một tiếng kêu thảm thiết vang lên bên trong Giới Ngục tháp.

Diệp Huyền khiếp sợ, vội nói: “Tiền bối, ngươi làm sao thế?”

Đối phương không trả lời.

Diệp Huyền sợ hãi, đừng bảo là hắn ta xong đời rồi đó nhé?

Hắn đang tính lên tiếng thì tầng thứ chín bỗng run rẩy nói: “Đại ca à, ngươi đừng nói chuyện với ta nữa. Ta sợ chết!”

Diệp Huyền: “…”

Đúng lúc đó, tiểu nữ hài kia lại ra tay. Tầng thứ chín vội vàng nói: “Đại ca, mau ngăn nàng ta lại đi! Thêm một kiếm này là ta phải nói câu vĩnh biệt với ngươi đấy!”

Nghe vậy, Diệp Huyền vội lấy một đống linh quả rồi đặt xuống trước mặt tiểu nữ hài. Quả nhiên, tiểu nữ hài dừng tay.

Tiểu nữ hài gác kiếm, sau đó cầm lấy linh quả và bắt đầu ăn. Hình như nàng nhớ tới điều gì đó, bèn đẩy một nửa linh quả cho con chó trước mặt.

Một người một chó, ăn đến là vui vẻ!

Trông thấy cảnh tượng ấy, Diệp Huyền bèn thở phào một hơi. Hóa ra tiểu nữ hài này thích ăn!

Thích ăn!

Hình như Diệp Huyền lại nhớ tới điều gì đó, hắn bước qua một bên. Lúc này, tiểu nữ hài bỗng cầm kiếm lên. Diệp Huyền tái mặt, vội nói: “Ăn đi, ta làm đồ ăn cho ngươi!”

Tiểu nữ hài liếc nhìn Diệp Huyền, chẳng tỏ vẻ gì cả, đôi mắt cũng không thể hiện điều gì.

Có điều nàng không ra tay.

Rất rõ ràng, câu nói kia của hắn đã khiến nàng động lòng.

Diệp Huyền phất tay phải, mấy tấm gỗ bên đường bèn bay đến trước mặt hắn, sau đó hắn lấy hai con gà trong Giới Ngục tháp ra và bắt đầu nướng.

Mặc dù hắn đã không cần phải ăn nữa, nhưng ngày nào hắn cũng kiên trì ba bữa. Bởi lẽ đó đã là thói quen của hắn rồi. Thế nên trong Giới Ngục tháp của hắn có rất nhiều đồ ăn.

Về chuyện nấu ăn thì Diệp Huyền cũng sành lắm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận