Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 610: Vân Sư Rời Đi!

Nói xong, hắn cõng Vân Thắng ra ngoài quán rượu, nhưng bên ngoài quán rượu, một nam nhân trung niên chặn đường hắn lại.

Vân Thắng đột nhiên nói:

- Vân Long, ta là một trong tứ đại hộ pháp của Vân gia.

Nam tử trung niên đưa mắt đánh giá Diệp Huyền, sau đó lắc đầu:

- Đường huynh, ánh mắt ngươi thật quá tệ, loại người không có căn cốt đúc khí này mà ngươi cũng để ý tới à?

Vân Thắng đang định nói gì, nhưng đúng lúc này, Diệp Huyền đột nhiên xông thẳng về phía trước, xuất kiếm chém xuống.

Nam tử trung niên hai mắt híp lại, hắn vung tay phải, một thanh trường đao chém ra.

Ầm!

- Đi khỏi đây đã.

Ngoài thành.

Cách xa vài chục trượng, nam tử trung niên nhìn Diệp Huyền, vẻ mặt vô cùng nặng nề. Lúc này trong mắt hắn đã không còn chút khinh thường nào.

Còn võ lâm kia do dự một hồi, cuối cùng không lựa chọn truy đuổi. Một lát sau, hắn lấy một viên truyền âm phù ra bóp nát...

Viu!

- Sư phụ, ngài không sao chứ?

Tiếp đó một tiếng nổ vang lên, nam tử trung niên lui liền vài chục trượng!

Vân Thắng yêu cầu Diệp Huyền ngừng lại, hắn nhìn Diệp Huyền, ánh mắt khá phức tạp.

Cánh tay phải của nam tử trung niên bay thẳng ra ngoài!

Nhưng nam tử trung niên kia vừa dừng lại, một thanh kiếm đột nhiên lao ra từ không gian trước mặt hắn. Nam tử trung niên nheo mắt, vô thức lao sang bên cạnh, nhưng đã hơi muộn:-

Diệp Huyền gật đầu, sau đó mang Vân Thắng biến mất tại chỗ.

- Ta vốn là con thứ ba của gia chủ tiền nhiệm Vân gia. Ở trong tộc, thiên phú của ta cao nhát, thành tựu của ta cũng cao nhất, đáng lý ra ta sẽ trở thành gia chủ của Vân gia. Đáng tiếc, ta chỉ say mê đạo đúc khí, không am hiểu quyền mưu. Cuối cùng Vân gia rơi vào tay đại ca ta.

Diệp Huyền đang định ra tay tiếp nhưng Vân Thắng trên lưng hắn đột nhiên nói:

Nói xong hắn nhìn về phía Diệp Huyền.

Diệp Huyền trầm giọng nói:

Vân Thắng lắc đầu:

Nói đến đây, hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp:

Vân Thắng cười khẽ:

Vân Thắng đột nhiên nói:

Diệp Huyền nói:

“...”

- Ngươi có biết vì sao từ trước đến giờ bọn họ không chịu bỏ qua cho ta không?

Nói tới đây, hắn ngừng lại.

- Ba món thần binh này lần lượt là Xã Tắc ấn, Hám Thiên phủ...

Vân Thắng nói nhỏ:

- Nhổ cỏ tận gốc?

- Mượn kiếm của ngươi dùng một chút!

Diệp Huyền ngạc nhiên, hắn nhanh chóng đưa Tiên Linh kiếm cho Vân Thắng. Vân Thắng giơ ngón tay gõ nhẹ lên Tiên Linh kiếm, Tiên Linh kiếm rung nhẹ, tiếp đó thân kiếm trực tiếp tách ra, một bản vẽ bay ra từ trong đó.

Diệp Huyền:

- Đây chỉ là lý do đầu, còn nguyên nhân thực sự, đó là hắn muốn lấy được bảo bối gia truyền của Vân gia ta, ‘Tạo Hóa lô’ cùng với Thần Binh đồ. Tạo Hóa lô này do tiên tổ của Vân gia ta tình cờ nhận được, cứ là vật do lô này tạo ra, chắc chắn là cực phẩm. Còn Vân gia có thể có địa vị siêu phàm tại Thiên Vực như vậy, cái lò này có công lao không thể bỏ qua.

- Thần binh gì vậy?

Diệp Huyền hỏi:

- Còn Thần Binh đồ, bên trong nó ghi chép nơi hạ lạc của ba loại binh khí, trong các đời, chỉ có tộc trưởng mới được phép nắm giữ.

Diệp Huyền hỏi:

- Còn một món cuối cùng thì sao?

Vân Thắng lắc đầu:

- Thứ cuối cùng không có tên.

Nói đến đây hắn nhìn về phía Diệp Huyền:

- Nếu ba món thần binh này xuất hiện lần nữa, như vậy thứ hạng trên Tinh Tế Huyền Thưởng bảng sẽ thay đổi rất lớn.

Diệp Huyền trầm giọng nói:

- Gia chủ các đời của Vân gia không ai tìm được à?

Vân Thắng cười khổ:

Vân Thắng nói khẽ:

Diệp Huyền im lặng.

- Ta chỉ có một yêu cầu, ngày sau nếu ngươi có năng lực, nhớ phải giết đại ca ta, nhưng không cần diệt Vân gia. Chỉ giết một mình hắn là được.

Nói đến đây, hắn nhìn về phía Diệp Huyền:

- Trước đó không nói cho ngươi biết trong kiếm có hai thứ này là vì còn đang suy nghĩ. Nhưng hiện giờ Vân gia đối xử với ta như vậy, ta còn nghĩ cái nỗi gì?

Vân Thắng cười nói:

- Gia chủ các đời của Vân gia thật sự không tìm à?

Vân Thắng nói khẽ:

- Đương nhiên không phải. Gia chủ đời thứ mười bảy từng tìm thử, đáng tiếc hắn không trở về. Từ đó trở đi, Vân gia không dám tìm ba món thần binh này nữa.

Nói xong hắn nắm chặt chuôi Tiên Linh kiếm, sau đó niệm một khẩu quết. Rất nhanh chóng, một nhẫn trữ vật màu đen bay ra từ chuôi kiếm. Hắn đưa cả nhẫn trữ vật và tấm Thần Binh đồ kia cho Diệp Huyền.

Diệp Huyền lại không nhận.

Vân Thắng cười nói:

- Sợ?

Diệp Huyền lắc đầu:

- Ngài phải biết, ta không phải người của Vân gia.

Diệp Huyền nói:

- Tổ huấn Vân gia, đệ tử Vân gia không được tìm ba món thần binh này. Nếu Vân gia tìm được ba món thần binh này, cho dù chỉ là một món, Vân gia sẽ gặp phải tai họa ngập đầu.

Vân Thắng đáp:

- Vì sao?

Diệp Huyền hỏi:

- Không thể tìm!

- Không được à?

Diệp Huyền trầm giọng nói:

- Sao ta cứ cảm thấy tiền bối đang để lại di ngôn vậy?

Vân Thắng cười khẽ:

- Thằng ngốc này, ngươi nghĩ ta còn sống được sao? Biết cái xích sắt khóa ta lúc trước là gì không? Nó tên là Đoạt Hồn liên, chúng sẽ điên cuồng thôn tính linh hồn của ta. Khi ngươi tới, linh hồn của ta đã sắp cạn rồi.

Nói xong, hắn đặt nhẫn trữ vật và Thần Binh đồ trước mặt Diệp Huyền:

- Truyền thừa cả đời ta đều đã giao cho ngươi, quãng đường còn lại ngươi phải tự tìm tòi rồi. Đáp ứng ta, đừng từ bỏ đạo đúc khí... Không, chắc chắn ngươi sẽ không, bởi khi tới Thiên Vực, ngươi sẽ phát hiện một đúc khí sư nổi danh cỡ nào, sẽ có rất nhiều lợi ích!

Nói xong câu này, giọng nói của hắn càng ngày càng nhỏ.

Diệp Huyền biến sắc, vội vàng nói:

- Tiền bối, để ta dẫn ngươi về Đạo Nhất học viện, họ...

Vân Thắng lắc đầu nói nhỏ:

- Vô dụng thôi, linh hồn tiêu tán, không thứ nào bù đắp nổi...

Tâm thần Diệp Huyền chìm vào cơ thể:

- Đại thần tầng hai...

- Vô dụng thôi!

Đại thần tầng hai trực tiếp ngắt lời Diệp Huyền:

- Trừ phi nàng ở đây sau đó cưỡng ép tụ tập linh hồn tiêu tán của hắn...

Diệp Huyền đương nhiên biết ‘nàng’ mà tầng hai nói tới là ai, chính là cô gái váy trắng.

Nhưng lúc này, Vân Thắng đột nhiên nói:

- Sau khi ta chết, chôn ta tại đây đi!

Nói xong, hắn nhìn bốn phía xung quanh:

- Nguyện vọng cả đời của ta là rèn được một món binh khí có hạng trên Tinh Tế Huyền Thưởng bảng, đáng tiếc, không còn cơ hội rồi...

Giọng nói nhỏ dần, hai mắt hắn khép lại hoàn toàn.

Diệp Huyền đứng yên tại chỗ trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng hắn chôn Vân Thắng trước một gốc cây, hắn thi lễ rất lâu:

- Ơn thụ nghiệp chắc chắn sẽ hồi báo. Vân sư yên tâm, ngày sau Diệp Huyền ta nhất định sẽ đòi lại công bằng cho ngươi!

Nói xong, hắn thu hồi nhẫn trữ vật và Thần Binh đồ, định đi khỏi nhưng lại nghĩ đến điều gì đó, nhìn lướt qua Thần Binh đồ sau đó trước ngây ngốc.

Vị trí của món bảo vật thứ ba là trong một tòa tháp...

. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận