Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1100: Một kiếm xé toạc chân trời

Nữ tử áo bào trắng nhìn nàng mà không nói gì cả.

Huyền Hoàng chủ trầm giọng bảo: “Tiền bối, tuy tạm thời ngươi đã giải quyết được nguy cơ cho Diệp công tử nhưng Thần Điện đó vẫn còn tồn tại.”

Thần Điện.

Nữ tử áo bào trắng hơi híp mắt lại: “Là Thần Điện?”

Huyền Hoàn chủ nhìn về phía nàng: “Tiền bối biết Thần Điện sao?”

Nữ tử áo bào trắng im lặng, sau một lúc, nàng nhìn về phía Diệp Huyền: “Nàng ta đang ở đâu?”

“Nàng ta?”

Diệp Huyền sững sờ, sau đó hỏi: “Ai?”

Diệp Huyền nhẹ giọng bảo: “Cái đó... A Thanh cô nương, tại sao ngươi lại giúp ta? Chúng ta từng quen biết sao?”

Diệp Huyền cười khổ: “Không thể!”

Nữ tử áo bào trắng im lặng một lúc rồi đáp: “A Thanh!”

Nữ tử váy trắng!

Nữ tử áo bào trắng nhìn Diệp Huyền: “Đừng gọi ta là tiền bối!”

Nữ tử áo bào trắng đáp: “Không phải người mà ngươi của hiện tại có thể đối phó được.”

Nữ tử áo bào trắng nói: “Nữ nhân đó!”

Nữ tử áo bào trắng im lặng.

Diệp Huyền hỏi: “Vậy nên gọi ngươi thế nào?”

Diệp Huyền hơi chần chừ, sau đó hỏi: “Tiền bối, nữ nhân nào? Có thể cụ thể hơn một chút được không?”

Nữ tử áo bào trắng nhẹ giọng đáp: “Trước đừng rối rắm chuyện này, ngươi có thể liên lạc với nữ nhân đó được không? Chính là nữ nhân đã truyền thụ kiếm kỹ cho ngươi!”

Nữ tử áo bào trắng im lặng.

A Thanh?

Diệp Huyền hỏi: “Không thể?”

Diệp Huyền trầm giọng hỏi: “Tiền bối, Thần Điện này rất lợi hại sao?”

Diệp Huyền nghĩ ngợi, sau đó hỏi: “Ngươi có thể trực tiếp tiêu diệt sạch bọn họ được không?”

Vậy phải làm sao bây giờ?

Diệp Huyền im lặng.

Diệp Huyền vội vàng nói: “Tỷ, đây không phải vấn đề ỷ lại, thực lực của Thần Điện này không phải thứ mà ta của bây giờ có thể chống lại được!”

Nàng nhìn về phía chân trời, nói: “Rất xa! Ta không có cách nào cảm ứng được!”

Giản Tự Tại nhìn về phía nữ tử áo bào trắng: “Hắn nên tự trưởng thành, ngươi cảm thấy thế nào?”

Nữ tử áo bào trắng nhẹ giọng đáp: “Đây chỉ là một phân thân!”

Diệp Huyền lập tức không dám nói thêm gì nữa.

Khóe môi của Diệp Huyền co rút nhẹ, hắn đang định nói thì Giản Tự Tại lườm hắn một cái.

Nữ tử áo bào trắng im lặng.

Rất xa!

Giản Tự Tại nhẹ giọng nói: “Chúng ta giúp ngươi giải quyết thì ngươi làm gì?”

“Ờm...”

Diệp Huyền nghẹn lời.

Rất xa!

Nữ tử áo bào trắng nhìn về phía Giản Tự Tại, Giản Tự Tại cười bảo: “Không thể để hắn quá ỷ lại!”

Đúng lúc này, đột nhiên Giản Tự Tại nói: “Cứ để hắn tự giải quyết đi!”

Diệp Huyền lo lắng.

Lúc này còn nói nữa có khả năng sẽ bị đánh mất!

Tính cách của Giản Tự Tại này cũng không được tốt cho lắm đâu.

Nữ tử áo bào trắng im lặng một lúc, sau đó nói: “Là nên tự mình trưởng thành!”

Nghe vậy, vẻ mặt của Diệp Huyền khổ sở, lần này sắp thành bi kịch rồi!

Mà lúc này, nữ tử áo bào trắng lại nói: “Nhưng Thần Điện này ỷ lớn bắt nạt nhỏ...”

Diệp Huyền vội vàng nhìn về phía nàng, nàng lại nhìn về phía Huyền Hoàng chủ: “Có biết Thần Điện đang ở đâu không?”

Thần Điện?

Huyền Hoàng chủ liếc mắt nhìn nữ tử áo bào trắng, nàng hơi chần chừ sau đó đáp: “Thương Khung giới!”

Nữ tử bạch y ngẩng đầu nhìn: “Bên trên?”

Mà phía cuối chân trời xa xăm kia, một giọng nói giống như tiếng sấm vang vọng: “Dám động vào Thần Điện, chết!”

Một khắc này, toàn bộ người trong Huyền Hoàng Đại Thế Giới đều nghe được tiếng kiếm minh này.

Một tiếng kiếm minh xé toạc chân trời.

Vút!

Nói xong, nàng hóa thành một đường kiếm quang vọt thẳng lên trời.

Nữ tử áo bào trắng đáp: “Vị trí của một thanh kiếm trong đó, ta đã cảm ứng được, cách nơi này không xa, nếu có thời gian thì đi lấy đi, nếu nữ nhân điên kia không đến thì bốn kiếm hợp một có thể tự bảo vệ mình!”

Nữ tử áo bào trắng đáp: “Đây chỉ là một phân thân ta để lại vào năm đó, phân thân này thậm chí còn không được một phần mười thực lực của bản thể!”

Phân thân!

Diệp Huyền đang định nói thì lúc này, Giản Tự Tại ở cách đó không xa đột nhiên lên tiếng: “Ta đi cùng ngươi!”

Nữ tử áo bào trắng liếc mắt nhìn nàng, lắc đầu: “Không cần!”

Giản Tự Tại cười hỏi: “Tại sao? Là ta yếu sao?”

Nữ tử áo bào trắng nhìn nàng: “Thế lực này không đơn giản như ngươi nghĩ, không cần thiết phải hy sinh uổng phí!”

Nói xong, nàng nhìn về phía Diệp Huyền: “Sống thật tốt! Ngươi chính là động lực duy nhất để ta sống tiếp!”

Vừa dứt lời, nàng bấm ngón tay, một sợi kiếm quang chui vào mi gian của Diệp Huyền.

Hắn hỏi: “Đây là?”

Diệp Huyền trầm giọng hỏi: “Ngươi cũng không đánh lại được sao?”

Nữ tử áo bào trắng nhìn hắn: “Năm đó ta từng tiếp xúc với bọn họ, thế lực này cũng không đơn giản.”

Lúc này, Diệp Huyền vội vàng nói: “A, A Thanh, Thần Điện này rất lợi hại sao?”

Nói xong, nàng định rời đi.

Nữ tử áo bào trắng nhìn Diệp Huyền, nàng giơ kiếm trong tay: “Ta dùng trước! Nếu ta không có cách nào trở về, nhớ kỹ, phải nghĩ đủ mọi cách liên lạc với nữ nhân đó.”

Huyền Hoàng chủ gật đầu.

Vừa dứt lời.

Ầm ầm!

Phía cuối chân trời đột nhiên phát ra một tiếng nổ, cùng lúc đó, toàn bộ chân trời đen kịt một mảng!

Giữa sân chợt trở nên yên tĩnh!

Qua một lúc, một thanh kiếm từ từ rơi xuống từ giữa không trung!

Thiên Tru kiếm!

Mà lúc này, trên Thiên Tru kiếm đã trải đầy vết nứt!
Bạn cần đăng nhập để bình luận