Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3637. Mười hai Mệnh Tri Thánh Giả!



Chương 3637. Mười hai Mệnh Tri Thánh Giả!




Nguy hiểm!
Cổ Sầu nhìn Diệp Huyền ở trước mặt, thật ra trong lòng hắn ta đã tràn đầy sự tò mò rồi.
Với thực lực hiện giờ của hắn ta, ở thế gian này thật sự có quá ít người có thể khiến hắn ta cảm giác được nguy hiểm, hơn nữa, còn không phải nguy hiểm bình thường mà là tử vong!
Sợ?
Thật ra hắn ta cũng không sợ!
Nhưng hắn ta không dám mạo hiểm, bởi vì hiện giờ hắn ta chính là hy vọng của toàn tộc!
Mà lúc này, Diệp Huyền cũng như lâm đại địch, hắn biết người trước mặt đây đã thông qua mình để cảm giác được nhân quả Thanh Nhi kia!
Đúng lúc này, Tuyết Linh Lung ở bên cạnh đột nhiên nói: “Sư tôn, không thể đồng ý với hắn ta được!”
Diệp Huyền nhìn về phía nàng, cười hỏi: “Lý do?”
Tuyết Linh Lung trầm giọng đáp: “Nếu thả bọn họ ra ngoài sẽ mang tới hậu hoạn vô tận!”
Diệp Huyền trầm mặc.
Lúc này, Cổ Sầu mỉm cười: “Tuyết Linh Lung cô nương, năm ấy các ngươi có mười hai Tri Mệnh Thánh Giả, còn có loại cường giả siêu cấp kiệt xuất như Tuyết Sơn Vương và Khổ Tu, còn bây giờ thì sao?”
Tuyết Linh Lung nhìn chằm chằm vào hắn ta: “Chính vì như thế nên chúng ta càng không thể thả các ngươi ra ngoài!”
Cổ Sầu nở nụ cười, hắn ta nhìn về phía Diệp Huyền.
Diệp Huyền cười bảo: “Ta muốn cùng ngươi đi xem phong ấn của các ngươi!”
Cổ Sầu hơi nhếch khóe miệng: “Được chứ!”
Tuyết Linh Lung lập tức sốt ruột, nàng còn định nói gì đó thì Diệp Huyền đã nhẹ giọng thở dài: “Nha đầu, ngươi phải hiểu rõ một chuyện, bây giờ toàn bộ Ác tộc đều đang bị phong ấn nhưng hắn ta lại có thể ra ngoài được, điều này có nghĩa là gì? Ngươi tự nghĩ cho kỹ đi!”
Nghe thế, sắc mặt của Tuyết Linh Lung lập tức trở nên trắng bệch!
Dưới sự dẫn đường của Cổ Sầu, mọi người đi tới một bình nguyên, bình nguyên này trông như vô cùng vô tận, hoàn toàn không thấy điểm kết.
Cổ Sầu dẫn ba người Diệp Huyền đi về đằng xa: “Diệp công tử, ngươi có biết chỗ này chính là chiến trường đại chiến giữa đám người Tuyết Sơn Vương và tiên tổ của chúng ta năm ấy không?”
Nói xong, hắn ta nhìn về phía Diệp Huyền, cười bảo: “Diệp công tử, ngươi có biết tại sao hiện giờ Táng Vực lại không có ghi chép nào về đoạn lịch sử đó không? Thậm chí, có rất nhiều người không biết về Ác tộc chúng ta!”
Diệp Huyền im lặng một lúc lâu, sau đó nói: “Lịch sử do người chiến thắng viết lại, mà không có ghi chép về năm ấy rõ ràng là vì người chiến thắng đã xóa bỏ đoạn lịch sử đó!”
Trong mắt Cổ Sầu lóe lên vẻ khác thường: “Diệp công tử trời sinh thông minh, vậy Diệp công tử có biết tại sao bọn họ lại muốn xóa bỏ đoạn lịch sử đó không?”
Diệp Huyền lắc đầu.
Cổ Sầu cười nói: “Vì tài nguyên đấy!”
Diệp Huyền bảo: “Nghe nói năm đó, Ác tộc các ngươi muốn xưng bá khắp toàn bộ Táng vực, chiếm hữu toàn bộ tài nguyên của Táng Vực cho nên bọn họ mới vùng lên phản kháng…”
“Ha ha…”
Đột nhiên Cổ Sầu bật cười: “Diệp công tử, mấy lời này là Tuyết Linh Lung cô nương nói với ngươi đúng không?”
Diệp Huyền gật đầu.
Tuyết Linh Lung ở bên cạnh lạnh lùng hỏi: “Lẽ nào không phải sao?”
Cổ Sầu lắc đầu cười: “Đúng là thú vị thật, đương nhiên, thế cũng bình thường cả thôi! Từ xưa đến nay, cứ hễ là bên bị thua có ai lại không bị bôi đen cơ chứ?”
Diệp Huyền hơi nhíu mày lại: “Nghe ý của ngươi thì là có nguyên nhân khác?”
Cổ Sầu cười đáp: “Thật ra, chuyện này phải bắt đầu nói từ Tuyết Sơn Vương rồi.”
Diệp Huyền nhíu mày: “Tuyết Sơn Vương?”
Cổ Sầu gật đầu: “Cho dù là ta cũng không thể không thừa nhận hắn ta quả thật là một thiên tài vô cùng đáng sợ!”
Nói rồi, hắn ta nhìn về phía Diệp Huyền: “Diệp công tử, chắc hẳn ngươi cũng biết chúng ta tu luyện, ngoại trừ thiên phú của bản thân và sự cố gắng ra thì còn có một thứ nhất định không thể thiếu được, đó chính là tiền!”
Diệp Huyền gật đầu.
Cổ Sầu nói tiếp: “Loại thiên tài như Tuyết Sơn Vương tu luyện vậy tài nguyên mà hắn ta cần đến phải khủng khiếp đến mức độ nào? Mà khi ấy, khắp toàn bộ Táng Vực này, Ác tộc ta là giàu có nhất!”
Nghe thế, sắc mặt của Diệp Huyền lập tức thay đổi!
Lúc này, Tuyết Linh Lung ở bên cạnh nổi giận quát: “Ngươi nói lung tung, rõ ràng chính Ác tộc các ngươi muốn độc chiếm toàn bộ tài nguyên của Táng Vực mà ngươi còn dám quay ngược lại cắn một nhát, ngươi…”
Cổ Sầu lắc đầu cười: “Linh Lung cô nương, ta không muốn phải đôi co mấy chuyện này với ngươi!”
Tuyết Linh Lung nhìn chằm chằm vào hắn ta.
Cổ Sầu nói tiếp: “Năm đó, Ác tộc ta là đệ nhất đại tộc ở Táng Vực và cũng là một thế lực giàu có nhất ở Táng Vực. Nhưng khi ấy, Tuyết Sơn Vương là đệ nhất cường giả ở đây, lúc hắn ta khai phá cảnh giới cần nhiều tài nguyên hơn, vì thế, hắn ta đã chuyển tầm mắt lên Ác tộc chúng ta!”
“Không thể nào!”
Tuyết Linh Lung ở bên cạnh giận dữ nói: “Tiên tổ nào phải loại người đó?”
Cổ Sầu lắc đầu: “Linh Lung cô nương này, từ xưa đến nay, bất cứ một người nào có thể đạt đến một thành tựu nhất định lại có mấy ai nhân từ nương tay được đây?”
Diệp Huyền im lặng bởi vì hắn tán đồng với lời nói của đối phương.
Cho dù là cha hay Thanh Nhi thì thật ra đều không phải hạng người nhân từ nương tay gì.
Cổ Sầu cười bảo: “Chúng ta đến nơi rồi!”
Nói xong, hắn dừng bước chân.
Cách trước mặt đám người không xa có một tòa tháp rất cao lớn, dài rộng gần nghìn trượng, độ cao của tháp phải lên đến mười hai tầng!
Cổ Sầu chỉ về phía tòa tháp rất cao lớn ở đằng xa kia, cười nói: “Tòa tháp này tổng cộng có mười hai tầng, mười hai tầng ứng với mười hai vị Mệnh Tri Thánh Giả năm đó, mỗi một tầng đều có một vị Mệnh Tri Thánh Giả!”
Nói rồi, hắn ta chỉ vào tầng trên cùng kia: “Đó là tầng của Tuyết Sơn Vương, hắn ta là một tầng cuối cùng của thạch đài này, mà ngay bên dưới chính là vị Khổ Tu kia!”
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Ngươi nói mỗi một tầng đều có một vị Mệnh Tri Thánh Giả… còn sống?”
Cổ Sầu gật đầu: “Đúng rồi.”
Hết chương 3637.



Bạn cần đăng nhập để bình luận