Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1648: Chỉ có một thôi sao?

Tiểu Phạn nhìn Diệp Huyền rời đi mà yên lặng, ánh mắt nàng dần dần trở nên lạnh như băng, sâu trong đó hiện lên sát ý.

Một lát sau, nàng mở lòng bàn tay ra, ở trong tay nàng là một người gỗ nhỏ.

Người gỗ nhỏ này giống y hệt với dáng vẻ của nàng!

Đây là Diệp Huyền khắc cho nàng!

Một lát sau, dường như nghĩ đến gì đó, Tiểu Phạn nở nụ cười.

Ở nơi xa, hoàng bào nữ tử đưa Diệp Huyền dần dần đi về phía xa.

Trên đường đi, Diệp Huyền đột nhiên nói: "Xin hỏi xưng hô với cô nương như thế nào?"

Hoàng bào nữ tử nhìn thoáng qua hắn: "Bọn họ đều gọi ta là bệ hạ, nhưng ngươi đã là bằng hữu của A La, vậy thì cứ giống như nàng gọi ta là Hoang Tĩnh đi!"

Diệp Huyền gật đầu, cũng không hỏi nữa bởi vì từ tòa thành này có thể nhìn ra được Đại Hoang quốc này nhất định đã tổn thất nghiêm trọng trong trận chiến kia.

Hoang Tĩnh lại nói: "Vậy ngươi tới nơi này như thế nào?"

Hoang Tĩnh gật đầu: "Trận chiến kia..."

Diệp Huyền cười nói: "Ở trong một bí cảnh."

Hoang Tĩnh nói nhẹ nhàng: "Nàng là chiến thắng của Đại Hoang quốc ta, là vinh dự của Đại Hoang quốc ta, cũng là niềm kiêu ngạo của Đại Hoang quốc ta!"

Trong mắt Diệp Huyền hiện lên một tia kinh ngạc, "Hoang Tĩnh cô nương cũng biết nàng ta?"

Hoang Tĩnh!

Diệp Huyền trầm giọng nói: "Là một cô nương tên Tiểu Đạo đưa chúng ta tới đây!"

Diệp Huyền trầm giọng nói: "Lúc trước các ngươi từng trực diện đối phó với Ngũ Duy kiếp sao?"

Diệp Huyền gật đầu, sau đó nói: "Hoang Tĩnh cô nương, Tiểu Phạn rất được yêu thích ở đây sao?"

Lúc này, Hoang Tĩnh đột nhiên nói: "Ngươi quen A La như thế nào?"

Diệp Huyền trầm giọng nói: "Làm sao vậy?"

Nói xong, nàng lắc đầu: "Đã là quá khứ, không muốn nghĩ lại.”

Hoang Tĩnh nhẹ nhàng nói: "Nữ nhân kia không hề đơn giản một chút nào!"

Hoang Tĩnh đột nhiên dừng bước: "Tiểu Đạo? Chính là nữ tử mở một tiệm cầm đồ Thiên Đạo?"

Hoang Tĩnh trầm mặc.

Hoang Tĩnh đột nhiên nói: "Sau này các hạ có tính toán gì chưa?"

Diệp Huyền gật đầu.

Hoang Tĩnh khẽ gật đầu: "Không có ác ý, A La trở về, mà Ngũ Duy kiếp mới sắp tới, hơn nữa bây giờ thế giới bên ngoài hỗn loạn, bởi vậy Đại Hoang quốc chúng ta sẽ lựa chọn tạm thời ở ẩn.”

Hoang Tĩnh lắc đầu: "Không biết!"

Diệp Huyền lắc đầu: "Không biết, nhưng con người ta không tham lam, các hạ tùy ý cho ta chút gì đó là được rồi!"

Diệp Huyền nói: "Hoang Tĩnh cô nương có biết lai lịch của nàng ta không?"

Chỉ chốc lát sau, Hoang Tĩnh đã dẫn hắn đi tới trước một hồ nước phía sau hoàng cung, nàng chỉ vào một cái đình nhỏ trên mặt hồ ở phía xa xa, nhẹ giọng nói: "Đó là Minh Kiếm đình, là nơi A La từng ngộ đạo, đi đi!"

Diệp Huyền cười nói: "Ta rất chờ mong!"

Hoang Tĩnh nhìn thoáng qua hắn: "Ngươi sẽ thích đấy!"

Diệp Huyền nhíu mày, đang muốn nói chuyện thì Hoang Tĩnh nói: "Ta chỉ biết nàng ta cực kỳ thần bí, không ai biết lai lịch của nàng ta, cũng không ai biết thực lực của nàng ta, đương nhiên, cũng không ai dám trêu chọc nàng ta. Lần này nàng ta cho ngươi dẫn theo A La tới đây, hẳn là đã nhìn ra thân phận của A La rồi.”

Diệp Huyền gật gật đầu: "Lựa chọn này cũng được.”

Bây giờ bên ngoài quả thật rất loạn, Bạch Á kỷ, kỷ Cambri, còn có bạch y nam tử kia nữa, tóm lại, các thế lực linh tinh đều đã xuất hiện!

Hoang Tĩnh đột nhiên lại nói: "A La bảo ta cho ngươi một tạo hóa, ngươi có biết tạo hóa gì không?"

Bây giờ xem ra chắc là đối phương không phải cố ý muốn cho Diệp Huyền tới nơi này, mà là muốn cho Tiểu Phạn tới nơi này.

Diệp Huyền cười nói: "Các hạ yên tâm, ta sẽ không ở lại chỗ này, ta còn có rất nhiều việc phải làm."

Hoang Tĩnh gật đầu: "Phải!"

Diệp Huyền nhìn thoáng qua Hoang Tĩnh, cười nói: "Ngươi sợ ta ở lại chỗ này?"

Diệp Huyền ngây người, sau đó nói: "Nơi ngộ đạo! Phàm kiếm?"

Hoang Tĩnh gật đầu: "Có thể ngộ được hay không thì phải xem cơ duyên của ngươi, đi đi!"

Diệp Huyền trầm mặc một lát rồi gật đầu, sau đó mũi chân hắn ấn nhẹ, tung người nhảy lên, bay về phía đình nhỏ kia.

Sau khi Diệp Huyền rời đi, Tiểu Phạn xuất hiện bên cạnh Hoang Tĩnh.

Hoang Tĩnh nhẹ nhàng nói: "A La, bây giờ tình huống bên ngoài thế nào?"

Tiểu Phạn nói khẽ: "Ma quỷ hoành hành!"

Hoang Tĩnh nhìn về phía Tiểu Phạn, Tiểu Phạn nói: "Đây là một thời đại hỗn loạn, cường giả của các thời đại đều tụ tập ở thời đại này."

Nói xong, nàng quay đầu nhìn lại, ánh mắt xuyên thấu qua các tầng hư không, cuối cùng đi tới Hư Vô Duy Độ trong truyền thuyết!

Nếu như nói tam đại cấm địa muốn phân chia mạnh yếu thì không còn nghi ngờ gì nữa chính là Hư Vô Duy Độ này!

Bởi vì thời gian tồn tại của Hư Vô Duy Độ là lâu nhất, cũng thần bí nhất, cho tới bây giờ, sau khi đi vào mà còn sống sót trở ra, trong ghi chép chỉ có một mình tiên tri!

Khi ánh mắt A La nhìn thấy Hư Vô Duy Độ kia, ở trong một nghĩa trang vô tận kia, một lão giả lưng còng đột nhiên dừng bước, hắn ta nhẹ nhàng quét lá rụng trên bia mộ trước mặt, sau đó quay đầu nhìn lại: "Hay cho một A La Bất Bại!"

Hai mắt đối diện với nhau qua tinh không!

Bên hồ, khuôn mặt của Tiểu Phạn không chút thay đổi: "Xưng hô thế nào?"

Thủ mộ lão giả lắc đầu: "Không nhớ được tên nữa rồi.”

Tiểu Phạn nhìn thẳng thủ mộ lão nhân: "Ta có thể đến xem không?"

Thủ mộ lão nhân lại lắc đầu: "Nơi này không hoan nghênh người ngoài, xin thứ lỗi!"

Tiểu Phạn cũng không cưỡng cầu, lập tức gật đầu: "Hiểu rồi."

Dường như nghĩ về điều gì đó, nàng hỏi: "Có ai đã từng đến nhìn chưa?"

Thủ mộ lão nhân im lặng một lúc, sau đó nói: "Nhiều năm trước có một nam nhân mang một tiểu tháp tới. Hắn ta bước vào nhìn, sau đó lại đi ra ngoài rồi.”

Tiểu Phạn hỏi: "Chỉ có một thôi sao?"

Thủ mộ lão nhân lắc đầu, sau đó nói nhỏ: "Có một thanh sam nam tử từng dẫn theo hai tiểu gia hỏa tới đây, hai tiểu gia hoa kia dùng hai cây kẹo hồ lô để đổi lấy hai món chí bảo của ta... Đúng là một đám thổ phỉ mà!"

Trong giọng nói mang theo một tia bất đắc dĩ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận