Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 595: Sờ Khắp Toàn Thân! (Chúc Mừng Năm Mới)

Nghe vậy, hai mắt Mục Thiên híp lại:

- Đại trưởng lão nói vậy là có ý gì?

Đại trưởng lão cười nói:

- Nếu như hắn nguyện ý trở về cùng các hạ, Đạo Nhất học viện ta tuyệt đối sẽ không ngăn cản, hai huynh muội bọn hắn đều có tự do tuyệt đối. Nhưng nếu như hắn không nguyện ý rời đi, Đạo Nhất học viện ta sẽ không để người khác cưỡng ép mang đi hai huynh muội bọn hắn!

Mục Thiên cười lạnh:

- Đại trưởng lão, Đạo Nhất học viện ngươi muốn chen vào việc nhà của Độc Cô gia ta?

Đại trưởng lão lắc đầu:

- Ta không có bất kỳ hứng thú gì đối với việc nhà của Độc Cô gia, chẳng qua là hi vọng các hạ hiểu rõ, hiện tại, hai người bọn hắn là học viên Đạo Nhất học viện ta, chỉ thế thôi.

Nói xong, hắn quay người rời đi.

- Triệu tập chư vị đạo sư.

Vẻ mặt Mục Thiên có chút dữ tợn:

Một lát sau, Đại trưởng lão nói:

Vẻ mặt Đại trưởng lão cũng lạnh đi:

- Xác thực không được! Giao ra huynh muội Diệp Huyền, người Bắc Vực này sẽ chế nhạo Đạo Nhất học viện ta!

Mục Thiên nhìn thẳng Đại trưởng lão:

Rất nhanh, đạo sư nội viện Đạo Nhất học viện đều đi tới bên trong Đạo Nhất điện.

- Thế nào, chẳng lẽ các hạ còn muốn cướp đoạt trắng trợn hay sao?

- Nói như vậy, Đạo Nhất học viện không nguyện ý giao ra hai người bọn hắn!

Trong điện, vẻ mặt Đại trưởng lão âm trầm, không biết đang suy nghĩ gì.

- Độc Cô gia này cũng quá bá đạo, vậy mà nhúng tay tới tận Bắc Vực!

- Nếu như là thời đại của Mục Đạo Nhất, có lẽ Độc Cô gia ta sẽ còn kiêng kị Đạo Nhất học viện ngươi một chút, thế nhưng hiện tại... Lão phu nói cho ngươi biết, trong ba ngày, nếu Đạo Nhất học viện ngươi không giao ra hai người này, Đạo Nhất học viện ngươi sẽ hối hận cả đời.

- Bọn hắn sẽ không từ bỏ ý đồ...

- Giao ra huynh muội Diệp Huyền? Như vậy sao được? Nếu như Đạo Nhất học viện ta giao ra bọn hắn, chúng ta làm sao có thể tiếp tục tồn tại ở Bắc Vực này?

- Sự tình mất mặt như vậy, tuyệt đối không thể làm!

- Sự tình nghiêm trọng như vậy?

- Chẳng qua sợ là lần này Độc Cô gia này sẽ không từ bỏ ý đồ a... Thông báo viện trưởng.

Trong phòng tu luyện, thời khắc này, Diệp Huyền đã thôn phệ hơn hai mươi thanh kiếm, hiện tại, khí tức của hắn đang đang từ từ tăng cường.

- Hiếm khi mọi người có thể thống nhất ý kiến như thế.

Trên vách tường nơi xa trực tiếp xuất hiện hai vết rách sâu không thấy đáy!

Một lát sau, trong điện yên tĩnh lại, tất cả mọi người nhìn về phía Đại trưởng lão, Đại trưởng lão mỉm cười:

Sau khi thôn phệ 67 chuôi kiếm Thiên giai, cuối cùng hắn đã đạt đến Phá Không cảnh!

Phá Không cảnh!

Cùng lúc đó, một cỗ khí tức cường đại phát tán ra từ quanh thân Diệp Huyền.

Nói xong, hắn ngẩng đầu nhìn về phía ngoài điện nơi xa:

Cứ như vậy, thời gian trôi qua từng chút từng chút, ba ngày sau, Diệp Huyền đã thôn phệ hơn năm mươi thanh kiếm, mà khí tức của hắn cũng đã mạnh rất rất nhiều so với trước kia.

Ngày thứ tư, trong phòng tu luyện, Diệp Huyền đột nhiên mở mắt, trong đôi mắt hắn, hai đoàn kiếm quang bắn ra.

Xuy xuy!

Phía dưới, một lão giả trầm giọng nói:

...

- Đâu chỉ nghiêm trọng... Hiểu biết của các ngươi đối với Độc Cô gia này là quá ít! Gia tộc này ở Thiên Vực có địa vị vô cùng quan trọng, ngay cả thời kì đỉnh phong của Đạo Nhất học viện ta, cũng không nhất định có thể chống lại a...

Đại trưởng lão cười khổ:

Sau khi đạt đến Phá Không cảnh, Diệp Huyền nhẹ nhàng đè ép tay phải ra phía trước, trong nháy mắt, không gian nơi lòng bàn tay hắn trực tiếp nứt ra, ngay sau đó, vô số Ám năng lượng trào ra từ bên trong vết nứt không gian kia.

Cảm thụ được những Ám năng lượng đó, vẻ mặt Diệp Huyền có chút ngưng trọng, hiện tại hắn đã biết rõ vì sao cường giả Phá Không cảnh mạnh mẽ hơn cường giả chân Ngự Pháp cảnh nhiều như vậy! Những Ám năng lượng này thật sự rất mạnh, ngay cả hắn cũng cảm giác được tim đập nhanh.

Không suy nghĩ nhiều nữa, sau khi đạt đến Phá Không cảnh, Diệp Huyền bắt đầu tiếp tục tu luyện kiếm kĩ của bản thân!

Mà bây giờ, mỗi một lần hắn rút kiếm, cảm giác không còn cố hết sức như trước nữa!

Nhưng mà, mỗi một lần rút kiếm này cũng đều tiêu hao cực lớn, với tình huống hiện tại của hắn, trong vòng nửa canh giờ nhiều nhất chỉ có thể rút kiếm hai lần!

Dường như nghĩ đến chuyện gì, Diệp Huyền mỉm cười:

- Kiếm kỹ này do hai loại kiếm kỹ dung hợp mà thành, phải đặt tên lần nữa! Lấy tên gì đây a?

Nói xong, hắn trầm tư, một lát sau, khóe miệng của hắn hơi hơi nhếch lên:

- Dứt khoát gọi là Bạt Kiếm Định Sinh Tử đi! Hắc hắc...

Viêm Già nhìn thoáng qua Diệp Huyền:

- Này, không thể mặc một chút quần áo cho nàng sao?

Nhìn thấy một màn này, Diệp Huyền nhìn về phía Viêm Già:

Việt Kỳ lẳng lặng nằm đấy, khắp toàn thân từ trên xuống dưới không có nửa điểm khí tức, trọng yếu nhất, chính là giờ phút này toàn thân nàng không một mảnh vải.

Nữ tử này, chính là Việt Kỳ!

Diệp Huyền vội vàng đi vào, trước mặt Viêm Già, có đặt một cái bàn dài rực lửa, mà trên bàn dài, một nữ tử đang nằm.

Nếu như dùng thanh kiếm này, chắc chắn có thể sẽ hủy đi cả phòng tu luyện này.

Mặc dù hắn rất tò mò uy lực sau khi phối hợp chuôi kiếm này với Bạt Kiếm Định Sinh Tử, nhưng hắn vẫn không dám thử.

Chừa chút lo lắng!

Diệp Huyền rời đi phòng tu luyện, hắn đi tới thế giới dưới lòng đất dưới Tử Hỏa đạo.

Sự tình của Việt Kỳ, từ trước tới giờ hắn vẫn chưa từng quên đi.

Nhưng mà, khi hắn đi vào gian đại điện kia, cửa đại điện lại nhanh chóng đóng chặt lại.

Nhìn thấy một màn này, Diệp Huyền nhăn mày lại, hắn đang muốn lặng lẽ chui vào, lúc này, cánh cửa đột nhiên mở ra, một thanh âm truyền ra:

- Vào đi!

Thanh âm của Viêm Già!

Bởi vì không dám dùng!

Trước đó hắn điên cuồng tu luyện Bạt Kiếm Định Sinh Tử, nhưng đều dùng kiếm bình thường, một mực chưa từng dùng đến Linh Tiên kiếm này.

Mà chuôi kiếm Vân Thắng chế tạo cho hắn, hắn đặt tên: Linh Tiên.

Hai thanh kiếm này đều là thánh giai, dĩ nhiên, thanh kiếm Vân Thắng chế tạo cho hắn, càng tốt hơn một chút.

Ám Thương kiếm, còn có thanh kiếm Vân Thắng chế tạo cho hắn.

Cười một thoáng, hắn đột nhiên nghĩ đến một sự kiện, hắn vung lên tay phải, hai thanh kiếm xuất hiện trước mặt hắn.

- Thời khắc này thân thể của nàng còn đang trong giai đoạn bồi đắp, không thể có ngoại vật đụng vào.

Nghe vậy, Diệp Huyền khẽ gật đầu:

- Thì ra là thế!

Lúc này, Viêm Già lại nói:

- Ngươi tới thật đúng lúc, có chuyện cần ngươi tương trợ.

Diệp Huyền vội vàng nói:

- Chuyện gì?

Viêm Già nói:

- Có phải trong cơ thể ngươi có Hỗn Độn Chi Khí kia không?

Diệp Huyền hơi hơi ngẩn người:

- Làm sao ngươi biết?

Viêm Già nói:

- Ngươi nói xem?

Diệp Huyền ngượng ngập cười cười, kém chút quên, Viêm Già này vốn dĩ là ở bên trong Giới Ngục tháp.

Viêm Già chỉ chỉ Việt Kỳ:

- Dùng Hỗn Độn Chi Khí của ngươi tẩm bổ nhục thể của nàng.

Diệp Huyền nói:

- Đưa Hỗn Độn Chi Khí vào trong cơ thể nàng?

Viêm Già gật đầu:

- Bây giờ nàng vẫn chưa có ý thức, sau khi ngươi đưa Hỗn Độn Chi Khí vào trong cơ thể nàng, cần phải dẫn dắt Hỗn Độn Chi Khí chậm rãi tẩm bổ thân thể nàng...

Nói đến đây, nàng nhìn về phía Diệp Huyền:

- Trong quá trình này, ngươi phải sờ khắp toàn thân nàng một lượt, ngươi sẽ không có ý nghĩ gì không tốt a?

Diệp Huyền: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận