Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3764. Cút! (2)



Chương 3764. Cút! (2)




Diệp Huyền nhíu mày: “Xóa ư?”
Thiên Yếm gật đầu.
Diệp Huyền lắc đầu: “Thanh Nhi làm đấy, ta không xóa được đâu!”
Thiên Yếm nhìn Diệp Huyền: “Hai chữ này có sức mạnh thần bí vô cùng to lớn, ta không dám chạm vào sức mạnh này, nhưng ngươi dám, bởi vì trực giác nói với ta rằng sức mạnh này sẽ không làm hại ngươi!”
Diệp Huyền nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Ngươi có thể giúp ta tiến bộ đến mức nào? Người vẽ vòng?”
Thiên Yếm nhếch miệng: “Giờ ngươi còn chưa phá được vòng mà ngươi còn đòi vẽ vòng?”
Diệp Huyền: “…”
Thiên Yếm tiếp tục nói: “Ta có thể giúp ngươi, để ngươi trở thành người phá vòng. Mà muốn trở thành người vẽ vòng thì hoàn toàn phải dựa vào năng lực cá nhân! Dù ở nơi của chúng ta thì người vẽ vòng cũng không quá năm người!”
Năm người!
Diệp Huyền nhíu mày: “Ít vậy sao?”
Thiên Yếm gật đầu: “Cực kì ít, bởi vì đạt tới vẽ vòng thì tức là người đó đã vượt qua mọi quy tắc, hơn nữa còn phải tạo ra đạo pháp quy tắc của riêng mình. Chỉ có như vậy mới trở thành người vẽ vòng chân chính!”
Nói đoạn, nàng nhìn Diệp Huyền: “Thế nên ta rất tò mò về muội muội của ngươi, rốt cuộc nàng ta đạt cảnh giới gì.”
Diệp Huyền cười nói: “Ta cũng không biết cảnh giới thật sự của nàng ấy, có điều trước đó một tỷ tỷ khác của ta có nói với ta rằng, Thanh Nhi thuộc kiểu vẽ vòng rồi lại phá phòng, sau đó tiếp tục vẽ vòng, rồi lại phá vòng, cứ tuần hoàn như vậy… Nàng coi chính mình là đối thủ!”
“Vẽ vòng rồi phá vòng, rồi lại vẽ vòng…”
Thiên Yếm híp mắt lại, một lát sau nàng ta khẽ nói: “Hóa ra còn có thể như vậy…”
Nghe vậy, khóe miệng Diệp Huyền bèn giật giật, mẹ kiếp, đừng bảo nữ nhân này cảm ngộ rồi đấy nhé?
Lúc này, Thiên Yếm nhìn hắn: “Ta hiểu được đại khái rồi! Có điều ta thấy nàng ta không đơn giản như ngươi nói đâu! Như trước đó, nàng ta có thể giết ta cách nhiều tinh vực như vậy, còn ta thì không cảm nhận được nàng ta đang ở đâu… Nàng ta không đơn giản đâu!”
Diệp Huyền liếc nhìn Thiên Yếm, hắn thầm thở dài.
Thực lực!
Hiện giờ sở dĩ nữ nhân này nói năng tử tế với hắn hoàn toàn là bởi Thanh Nhi!
Ôi!
Diệp Huyền lại thở dài, xem ra khi nào đó hắn phải về Thanh Châu để tìm lại sự tự tin mới được!
Lúc này, Thiên Yếm đột nhiên nói: “Giao dịch ta vừa mới bảo ấy, ngươi thấy thế nào?”
Diệp Huyền nhìn hai chữ trên trán nàng ta, hắn lắc đầu: “Ta không tin ngươi!”
Nói đoạn, hắn bèn quay người rời đi.
Nghe vậy, Thiên Yếm bèn nhíu mày.
Lúc này, một luồng khí tức kinh khủng bỗng nhiên xuất hiện. Diệp Huyền quay đầu nhìn, ở phía không xa, một con cự viên cao to đang nhìn chằm chằm hắn.
Là con cự viên mà trước đó Thiên Yếm thả ra từ tế đàn.
Cự viên không có tròng mắt, nó cứ nhìn Diệp Huyền như vậy, trông có hơi đáng sợ!
Diệp Huyền cười nói: “Sao nào, ngươi định ăn ta hay gì?”
Cự viên đột nhiên giơ hai tay lên đấm ngực, nó bắt đầu kêu gào.
Diệp Huyền bỗng quay người đi đến trước mặt Thiên Yếm, hắn chỉ vào con cự viên: “Trong vòng ba giây, cho nó biến mất khỏi mắt ta. Nếu như trong vòng ba giây mà nó vẫn còn thì ta sẽ khiến Thiên Khí tộc các ngươi biến mất khỏi thế gian!”
Nghe vậy, Thiên Yếm bèn híp mắt lại, đoạn siết chặt tay phải.
Lúc này, Diệp Huyền đột nhiên bảo: “Thời gian đến rồi!”
Dứt lời, hắn xòe tay ra, Thanh Huyền Kiếm bèn xuất hiện trong lòng bàn tay hắn. Ngay sau đó, Thanh Huyền Kiếm rung lên kịch liệt!
Trông thấy cảnh tượng ấy, vẻ mặt Thiên Yếm bèn biến sắc. Nàng ta vội vàng quay đầu, nhìn con cự viên bằng ánh mắt phẫn nộ: “Cút!”
Cút!
Con cự viên sững sờ, sau đó quay người nhảy lên, biến mất nơi cuối chân trời.
Thiên Yếm nhìn Diệp Huyền: “Dùng nàng ta để uy hiếp ta, đây là một hành động vô năng đối với ngươi đấy.”
Diệp Huyền đột nhiên túm lấy tay Thiên Yếm, sau đó nói: “Thiên Yếm cô nương, lúc ở Thiên Mộ Chi Địa, ta muốn hợp tác với ngươi bởi vì thực lực của ta yếu, ta tự lượng sức mình, ta muốn giữ lấy cái mạng thì bắt buộc phải hợp tác với ngươi. Thế nhưng ngươi không chịu. Ta sợ chết, nhưng ta sẽ không sống một cách ti tiện. Thế nên ta lựa chọn lật mặt với ngươi luôn. Ta biết, ta ắt sẽ thất bại, nhưng ta vẫn làm như vậy, bởi vì ta muốn chết trong tôn nghiêm. Nhưng tiếc là…”
Nói đoạn, hắn bèn ngoác miệng cười: “Tiếc là ta không chết được! Bởi vì ta có một muội muội… Thiên Yếm cô nương, ngươi nói xem, đối mặt với cường giả như ngươi, ta không gọi người thì còn có thể làm gì?”
Thiên Yếm nhìn Diệp Huyền, nàng ta không nói chuyện.
Diệp Huyền tiếp tục nói: “Ta đi từ một nơi nhỏ bé đến đây, ta đã nghĩ thông suốt rồi! Con đường trong tương lai ta tự đi được thì tự đi, nếu không đi được thì ta không không ngại việc nhờ muội muội ta giúp.”
Thiên Yếm nhìn chằm chằm hắn: “Thế ngươi có từng nghĩ đến một vấn đề là nếu như có một ngày muội muội của ngươi không còn nữa, nàng ta…”
Diệp Huyền nói: “Vậy thì ta đi tìm cha ta!”
Nói đoạn, hắn khẽ mỉm cười: “Cha ta ngang ngửa với Thanh Nhi đấy!”
Nói xong, hắn bèn quay người rời đi. Chưa đi được mấy bước, Diệp Huyền lại dừng lại: “Quên mất! Ta còn có một đại ca, hắn ta tên là Tiêu Dao Tử, là một người vô địch. Cả đời này hắn ta đều cầu bại, hôm nào ngươi rảnh rỗi thì có thể hét lên với tinh không vô tận rằng: Ta vô địch, có lẽ hắn ta sẽ tới tìm ngươi đấy!”
Nói đoạn, Diệp Huyền bèn đi về phía xa xa.
Thiên Yếm nhìn hắn: “Ngươi muốn làm một kẻ chuyên dựa dẫm sao?”
Diệp Huyền: “…”
Hết chương 3764.



Bạn cần đăng nhập để bình luận