Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3670. Đạo Lâm Giới! (2)



Chương 3670. Đạo Lâm Giới! (2)




Sau khi tiến vào thạch môn, ba người Diệp Huyền bắt đầu tăng tốc.
Diệp Huyền đột nhiên hỏi: “Tiền bối, tại sao ngươi giết Tuyết Sơn Vương?”
Trung Sơn Vương mỉm cười: “Người này tính tình kiêu ngạo, hơn nữa còn tự luyến, giữ lại cũng vô dụng!”
Cổ Sầu nói: “Người có chút bản lĩnh chắc chắn sẽ hơi kiêu ngạo!”
Trung Sơn Vương khẽ cười: “Ngươi nói rất đúng, thế nhưng trong mắt chúng ta, hắn ta chẳng có bản lĩnh gì cả!”
Cổ Sầu cười khổ: “Ta thấy hắn ta ưu tú hơn ta đó chứ!”
Trung Sơn Vương lắc đầu: “Không hề, thời gian tu luyện của hắn ta dài hơn ngươi, nếu như ngươi ở cùng thời đại với hắn ta thì ngươi sẽ không thua hắn ta đâu! Hơn nữa tâm tính của ngươi tốt hơn hắn ta một chút!”
Diệp Huyền đột nhiên nói: “Ta thì sao?”
Trung Sơn Vương liếc nhìn hắn: “Ngươi rất thần bí, ta không nhìn thấu ngươi.”
Diệp Huyền nói: “Thế ngươi đưa ta tới Đạo Lâm Giới làm gì?”
Trung Sơn Vương mỉm cười: “Coi như là thiện duyên đi!”
Diệp Huyền đang định nói chuyện thì đúng lúc ấy, ở phía xa bỗng có ba luồng khí tức lớn mạnh xuất hiện!
Trông thấy cảnh tượng ấy, Trung Sơn Vương đột nhiên nói: “Tí nữa hai người các ngươi đừng nói gì cả, để ta!”
Hắn ta vừa dứt lời, ba lão giả mặc hắc bào đã xuất hiện trước mặt ba người.
Hắc bào lão giả đi đầu nhìn Trung Sơn Vương: “Hóa ra là Trung Sơn Vương!”
Trung Sơn Vương mỉm cười: “Hóa ra là Cốc Nhất trưởng lão của Chấp Pháp Tông!”
Lão giả tên Cốc Nhất kia liếc nhìn Cổ Sầu và Diệp Huyền, sau đó nói: “Trung Sơn Vương, hai người này là?”
Trung Sơn Vương mỉm cười: “Ngươi nói vậy làm ta nhớ đến một chuyện, ba vị đang muốn xuống bên dưới hả?”
Cốc Nhất gật đầu: “Người của chúng ta chết ở bên dưới! Ba người chúng ta…”
Trung Sơn Vương vội vàng nói: “Ta đã giết đối phương rồi!”
Cốc Nhất nhìn hắn ta: “Ngươi giết đối phương rồi?”
Trung Sơn Vương gật đầu: “Cái tên Tuyết Sơn Vương gì đó, người này chắc các ngươi cũng biết, hắn ta dám ngông cuồng nói muốn lấy tài nguyên của Đạo Lâm Giới chúng ta, đúng là không biết sống chết!”
Nói đoạn, hắn ta bèn xòe tay ra, sau đó hất lên, một cảnh tượng xuất hiện trước mặt mọi người.
Là quá trình hắn ta giết Tuyết Sơn Vương, tuy nhiên không có âm thanh!
Thấy Trung Sơn Vương giết Tuyết Sơn Vương, ba người Cốc Nhất nhìn nhau, cuối cùng Cốc Nhất trầm giọng nói: “Tuyết Sơn Vương giết người của chúng ta thật sao?”
Trung Sơn Vương gật đầu: “Đúng vậy!”
Nói đoạn, hắn ta thở dài một hơi: “Đáng tiếc là ta đến muộn, bằng không chắc chắn có thể cứu được người của các ngươi!”
Cốc Nhất liếc nhìn Diệp Huyền và Cổ Sầu: “Hai người này là…”
Trung Sơn Vương mỉm cười: “Hai tên này cũng thú vị lắm, tư chất cũng được, các ngươi cũng biết đấy, dạo này Đạo Lâm Quốc chúng ta đang thiếu người! Thế nên cũng hết cách…”
Cốc Nhất khẽ gật đầu: “Ta hiểu rồi!”
Trung Sơn Vương do dự một lát rồi mỉm cười: “Ờm… các ngươi xem, ta giúp người của các ngươi báo thù… các ngươi cũng phải cho chút thành ý chứ…”
Nghe vậy, vẻ mặt Diệp Huyền và Cổ Sầu bèn trở nên kì quái!
Mẹ kiếp!
Coi cái nết của tên này kìa!
Vẻ mặt ba người Cốc Nhất cũng trở nên kì lạ, Cốc Nhất do dự một lát rồi nói: “Trung Sơn Vương… ngươi…”
Trung Sơn Vương mỉm cười: “Cũng không nhiều, cho ta mười Thần mạch là được, không nhiều đâu nhỉ?”
Nghe vậy, Cốc Nhất bèn tái mặt: “Trung Sơn Vương, ngươi ra điều kiện hơi cao rồi đấy! Giết một kẻ ở dưới thôi mà ngươi đòi mười Thần mạch? Sao ngươi không đi cướp luôn đi? Ngươi…”
Trung Sơn Vương nói: “Vậy thì năm Thần mạch!”
Cốc Nhất phẫn nộ: “Không thể nào! Trung Sơn Vương, chúng ta cũng đâu nhờ ngươi giết người đỡ chúng ta, là ngươi tự giết đó thôi!”
Trung Sơn Vương còn muốn nói gì đó, song Cốc Nhất đã phất tay áo: “Cáo từ!”
Nói đoạn, hắn ta bèn đưa hai người kia rời đi, chớp mắt cái đã biến mất nơi cuối chân trời.
Trung Sơn Vương nhìn về phía xa xa, hắn ta trầm mặc không nói.
Cổ Sầu hỏi: “Tiền bối còn đang lo lắng sao?”
Trung Sơn Vương khẽ bảo: “Vừa rồi lão đầu kia đã liếc nhìn hai người các ngươi mấy lần đấy…”
Nói đến đây, hắn ta lại nhìn Diệp Huyền: “Tiểu gia hỏa, chắc là ta không bảo vệ ngươi được đâu. Bởi vì tiếp theo đây chắc chắn bọn họ sẽ điều tra chuyện bên dưới, mà chuyện ngươi giết lão đầu kia chắc chắn sẽ bại lộ!”
Diệp Huyền trầm mặc.
Trung Sơn Vương nói: “Ngươi phải đi!”
Diệp Huyền cười khổ: “Đi đâu giờ?”
Trung Sơn Vương trầm giọng nói: “Chỉ có một thế lực không sợ Chấp Pháp Tông thôi, đó chính là Linh Sơn. Ngươi phải tới Linh Sơn, chỉ khi ngươi gia nhập Linh Sơn, nếu Linh Sơn bằng lòng bảo vệ ngươi thì ngươi sẽ không sao!”
Diệp Huyền nhíu mày: “Linh Sơn?”
Trung Sơn Vương gật đầu, hắn ta lấy một phong thư ra rồi đưa cho Diệp Huyền: “Ta có quen một vị trưởng lão ở Linh Sơn, nàng ta tên là Ngôn Bán Sơn. Ngươi đi tìm nàng ta, sau đó nghĩ cách để vào môn hạ của nàng ta, chỉ cần ngươi có thể gia nhập môn hạ của nàng ta thì ngươi không cần phải sợ Chấp Pháp Tông nữa!”
Diệp Huyền đang định nói gì đó thì Trung Sơn Vương đột nhiên bảo: “Tiểu huynh đệ, chúng ta cáo từ đây!”
Nói đoạn, hắn ta bèn đưa Cổ Sầu biến mất!
Diệp Huyền sững người tại chỗ.

Ở một bên khác, Cổ Sầu trầm giọng nói: “Tiền bối, tại sao ngươi…”
Trung Sơn Vương thở dài một hơi: “Không phải ta không muốn bảo vệ hắn mà là ta thực sự không có năng lực làm điều ấy! Người huynh đệ này của ngươi rất không đơn giản, nhất là thanh kiếm trong tay hắn, thanh kiếm ấy không những vượt ra khỏi phạm trù của thế giới bên dưới của các ngươi mà còn vượt cả phạm trù của Đạo Lâm Giới chúng ta nữa!”
Nói đoạn, hắn ta bèn quay đầu nhìn, đoạn khẽ bảo: “Ta cũng muốn có ô dù là hắn lắm chứ, thế nhưng sau lưng ta còn quá nhiều người, ta không muốn lấy mạng người của mình ra đánh cược… Thôi để hắn đi hãm hại Linh Sơn vậy!”
Hết chương 3670.



Bạn cần đăng nhập để bình luận