Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 679: Ngươi Biết Quá Nhiều!

Vị Ương Tinh Cung.

Bên trong toà hoa viên sâu trong Vị Ương Tinh Cung kia, một tiểu nữ hài dựa trên một ghế tựa màu trắng, bên cạnh nàng, là một cái bàn họa tiết đẹp đẽ, trên bàn, có đặt một chén trà màu trắng.

Bốn phía, tiếng chiêm chiếp trùng điệp, tràn ngập hương hoa.

Lúc này, một bóng đen lặng yên xuất hiện bên cạnh tiểu nữ hài không xa.

Bóng đen khẽ thi lễ tiểu nữ hài:

- Cung chủ. Quỷ Môn, chỉ còn Môn chủ Quỷ Môn Lý Trường Phong.

Yên lặng một lát sau, tiểu nữ hài nói khẽ:

- Quỷ Môn đã coi thường hắn.

Bóng đen nói:

- Cung chủ, có phải hắn cấu kết với Ma Kha tộc hay không?

Nữ tử đột nhiên nói:

Nói đến đây, hắn do dự một chút, sau đó nói:

Nói đến đây, hắn hơi dừng lại, nói tiếp:

Hắc ảnh trầm giọng nói:

Bóng đen gật đầu:

Nữ tử lãnh đạm nói:

- Còn có đầu yêu thú kia, thuộc hạ đã tới yêu tộc hỏi thăm, yêu thú này không liên quan đến bất cứ cường giả yêu tộc nào, như vậy, nó hẳn là đến từ bên ngoài.

- Mặc dù Diệp Huyền này chỉ là Khí Biến cảnh, nhưng thực lực này, đã có thể chém giết Thánh cảnh, dĩ nhiên, có quan hệ rất lớn với bộ thần trang trên người hắn, đặc biệt là hai thanh kiếm kia, chạm vào tất chết!

- Vâng, tạm thời chưa rõ mục đích.

Tiểu nữ hài lắc đầu:

- Lý Trường Phong vừa đi qua Táng Thiên trường thành?

- Không ngăn cản được! Trừ phi để cho hắn tới Vị Ương Tinh Cung, mà nếu làm như vậy, hắn sẽ chết càng nhanh!

- Hắn không dám!

- Cung chủ, từ sau khi Diệp Huyền này tới Vị Ương thành, toàn bộ Vị Ương thành đều đã không còn bình tĩnh, nếu tiếp tục như thế, có thể sẽ tạo thành náo động rất lớn, chẳng phải chúng ta nên ra tay chấn nhiếp một chút sao?

- Vị Ương Tinh Cung ta sợ gì a?

- Nếu để cho hắn tới Vị Ương Tinh Cung, thế nhân đều sẽ cho rằng Vị Ương Tinh Cung ta nắm giữ món bảo vật kia, khi đó, kẻ địch của Vị Ương Tinh Cung ta, cũng sẽ là địch nhân của hắn, những người không muốn món chí bảo kia rơi vào tay Vị Ương Tinh Cung ta, sẽ không tiếc bất cứ giá nào mà chém giết hắn.

- Chẳng lẽ cứ tiếp tục bỏ mặc như vậy? Diệp Huyền kia chuyện gì cũng dám làm, tiếp tục nữa, sẽ xảy ra đại loạn.

- Vì sao?

- Giết hắn?

Bóng đen nhíu mày:

- Cẩn thận quan sát cho thật tốt, còn lại không quản!

Tiểu nữ hài lạnh lùng nói:

Tiểu nữ hài đột nhiên mở mắt nhìn về phía bóng đen, người sau biến sắc, vội vàng quỳ một gối xuống.

Nữ tử lãnh đạm nói:

Nữ tử yên lặng một lát, sau đó nói khẽ:

- Nhân tính tham lam, hắn không chết, sự tình sẽ không kết thúc!

Bóng đen hỏi:

Bóng đen trầm giọng nói:

Bóng đen nói:

- Cục diện bây giờ đây, không thể xảy ra nội loạn. Nếu loạn, sẽ là tình huống Ma Kha tộc rất muốn nhìn thấy.

Nữ tử nói khẽ:

Bóng đen cung kính thi lễ:

- Thuộc hạ hiểu rõ.

Nói xong, hắn lặng yên thối lui.

Sau khi bóng đen thối lui, nữ tử chậm rãi đóng hai mắt lại, mà trong đầu nàng, xuất hiện một buổi hoàng hôn ở Thanh Thương giới năm đó...

...

Ở tận cùng phía Bắc Thiên Vực có một ngọn núi, núi cao chín ngàn chín trăm trượng, thẳng vào mây trời.

Núi này gọi Thánh Sơn!

Mà Thánh Địa đại danh đỉnh đỉnh chính là ở phía trên núi này.

Đỉnh Thánh Sơn, mây mù lượn lờ, tựa như tiên cảnh.

Nữ tử tên là Sở Nam Sanh lãnh đạm nói:

- Ta không phải không dám đi, mà là không muốn đi!

Nam tử cả giận nói:

- Ngay cả Táng Thiên trường thành cũng không dám đi, ra ngoài đừng xưng là đệ đệ của Sở Nam Sanh ta!

Nữ tử lạnh lùng nói:

- Tỷ, ngươi đây là muốn giết đệ sao?

- Tỷ, ngươi thật sự hạ tử thủ a!

Trên lôi đài, nữ tử lạnh lùng nhìn thoáng qua nam tử:

- Dạng như ngươi đây, nếu đi đến Táng Thiên trường thành, một ngày là chết sạch!

Nam tử nhếch miệng:

- Ta lại không đi.

Nữ tử đột nhiên xuất hiện trước mặt nam tử, sau một khắc, nàng đá một cước vào trước ngực nam tử.

Ầm!

Nam tử bay ra ngoài lần nữa.

Hơn mười trượng bên ngoài, nam tử kêu rên một tiếng:

Sau khi nam tử nện xuống trên mặt đất, hắn có chút oán giận nói:

Đúng lúc này, nam tử trên lôi đài đột nhiên bay ra ngoài, vừa bay, trực tiếp bay ra ngoài lôi đài.

Bên cạnh lôi đài không xa, một lão giả đứng đấy, lão giả mặc một bộ trường bào màu trắng, đang chậm rãi vuốt vuốt chòm râu dê.

Động tĩnh của hai người rất lớn, thế nhưng đều khống chế phi thường tốt, uy thế còn dư đều không thể phát tán ra bên ngoài lôi đài.

Phía sau cung điện là một tòa lôi đài, trên lôi đài, một nam một nữ đang kịch chiến.

Cách đó không xa là một tòa cung điện, điện này cũng không rực rỡ thế nào, phải nói là có chút cổ lão, hai bên trái phải phía trên cung điện, có hai pho tượng cầm trong tay trường kiếm đứng đấy.

- Không dám đi chính là không dám đi, đừng lắm lời lấy cớ như vậy!

Nam tử còn muốn nói điều gì, Sở Nam Sanh lại quay người đi đến trước mặt lão giả cách đó không xa, nàng khẽ thi lễ:

- Việt sư!

Lão giả khẽ gật đầu:

- Nam Sanh, với thực lực của ngươi bây giờ, ngay cả cường giả Thánh cảnh cũng có thể chém giết.

Sở Nam Sanh lãnh đạm nói:

- Nửa năm trước ta đã có thể chém giết!

Lão giả nhăn mày lại:

- Nam Sanh, ta đã luôn nói với ngươi, tự tin là rất tốt, nhưng chớ có tự đại tự phụ.

Sở Nam Sanh khẽ gật đầu:

- Nam Sanh ghi nhớ.

Nói xong, dường như nghĩ đến chuyện gì, nàng hỏi:

- Việt sư, nghe nói ở Thiên Vực xuất hiện một người gọi là Diệp Huyền?

Lão giả gật đầu:

- Một tiểu tử tới từ bên ngoài, thực lực rất không tệ, thân phận cũng có chút thần bí.

Nói đến đây, dường như nghĩ đến chuyện gì, hắn nghiêm mặt nói:

- Nam Sanh, ngươi chớ có đi trêu chọc người này, hiểu rõ?

Sở Nam Sanh nhăn mày lại:

- Việt sư sợ ta đánh không lại hắn?

Lão giả lắc đầu:

- Ngươi không thể kém hơn hắn, chỉ có điều người này thân mang trọng bảo, thân phận bây giờ cực kỳ mẫn cảm, Thánh Chủ có ý tứ là tạm thời lựa chọn quan sát.

Sở Nam Sanh trầm giọng nói:

- Hiểu rõ.

Nói xong, nàng quay đầu nhìn về phía nam tử cách đó không xa:

- Đi Táng Thiên trường thành sao?

Nam tử có chút lưỡng lự, Sở Nam Sanh cười lạnh:

- Ngươi sợ hãi khiến cho tỷ tỷ này cũng xem thường ngươi!

Nói xong, nàng quay người rời đi.

Sau lưng, nam tử cả giận nói:

- Sở Nam Sanh, ngươi đừng xem thường người khác, đi thì đi!

Nói xong, hắn vội vàng đi theo.

Sau khi hai huynh muội rời đi, Việt sư quay người nhìn về phía cách đó không xa:

- Thánh Chủ, thật sự không động đến Diệp Huyền kia?

Một lát sau, một thanh âm đột nhiên vang lên:

- Không động!

Việt sư khẽ gật đầu:

- Hiểu rõ.

Nói xong, hắn lặng yên lui ra.

Bên ngoài Thánh Địa, trên không.

- Lão tỷ, có phải ngươi muốn đi tìm Diệp Huyền kia hay không? A a... Ngươi đánh ta làm gì, ta nói sai cái gì sao?

- Ngươi biết quá nhiều!

"..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận