Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 978: Ta Chỉ Biết Cởi!

Bảo bối đâu?

Tả Tịnh lột sạch Diệp Huyền. Nhưng mà nàng vẫn không phát hiện ra bảo bối của Diệp Huyền ở đâu!

Nhìn Diệp Huyền trắng bóng trước mặt, nàng nhíu chặt mày, hơi khó chịu. Tả Tịnh cúi đầu nhìn Diệp Huyền. Diệp Huyền giờ giống như đã hôn mê.

Tả Tịnh khẽ đá mông hắn:

- Kiếm tu chết tiệt, bảo bối của ngươi đâu?

Diệp Huyền:

“…”

Thấy Diệp Huyền không phản ứng, Tả Tịnh lại đá, nhưng Diệp Huyền vẫn im ru như cũ. Nàng nhíu mày, ngồi xổm xuống, khẽ vỗ mặt Diệp Huyền:

Chữa thương!

Dược Vương tông!

Nói xong, nàng suy tư rồi lầm bầm tiếp:

Chừng nửa canh giờ sau, Tả Tịnh mang Diệp Huyền tới trong một tòa sơn mạch. Trên dãy núi này có một tông môn đến từ Thần Quốc.

Tả Tịnh thì thầm:

Đan dược này là thứ tốt, có thể chữa thương, dưỡng hồn, có thể dưỡng thân. Đan dược tốt một chút thậm chí có thể giúp người thăng cấp. Một số đan dược đặc thù còn có thế khiến thể chất của người thay đổi, có hiệu quả tẩy tinh phạt tủy.

- Kiếm tu chết tiệt, tỉnh, tỉnh!

Dược Vương tông cũng không xem như thế lực đứng đầu của Thần Quốc nhưng nó lại có điểm đặc biệt!

- Hẳn là bị thương!

Nhưng Diệp Huyền vẫn không nhúc nhích!

Tả Tịnh mang Diệp Huyền rời đi.

Hơn nữa tông chủ của Dược Vương tông nhậm chức trong hoàng cung Thần Quốc nên tuy chiến lực của tông môn này không manh nhưng lực ảnh hưởng lại rất lớn, người bình thường thật không dám chọc.

- Xem ra phải chữa thương cho hắn trước đã!

Tả Tịnh mang theo Diệp Huyền đi về phía đỉnh núi. Dọc đường đi, có nữ tử lướt qua nhưng khi thấy Diệp Huyền đều đỏ mặt, vội vàng tránh mất.

Vì tông môn này chuyên luyện chế đan dược!

Cũng vì vậy, địa vị của Dược Vương tông ở Thần Quốc rất đặc thù. Bởi vì có quá nhiều thế lực mạnh muốn tìm họ mua đan dược!

- Một tên kiếm tu chết tiệt!

- Tả nữ hiệp, người ngươi mang theo là ai?

- Phiền lắm!

Đệ tử của Dược Vương tông cơ bản đều là nữ tính, cũng vì thế nên khi Tả Tịnh mang Diệp Huyền đang trơn bóng nghênh ngang đi trên núi mới tạo ra chấn động không nhỏ.

- Thái sư tỷ đang trồng linh thảo trên đỉnh núi!

Thực mau, Dược Vương tông chấn động.

Tả Tịnh nghiêm mặt:

- Ngươi không mặc quần áo cho hắn, đợi hắn tỉnh lại sẽ mắc cỡ đấy!

Tả Tịnh gật đầu, sau đó kéo Diệp Huyền đi tiếp. Lúc này, nữ tử đi bên cạnh Tả Tịnh nói:

Lúc này, một nữ tử đột nhiên đi tới trước mặt Tả Tịnh, nàng nhìn thoáng qua Tả Tịnh, hơi khó chịu nói:

Tả Tịnh nói xong liền tiếp tục kéo Diệp Huyền đi lên núi. Nàng dường như nghĩ tới điều gì, xoay người nhìn nữ tử:

- Thái Phong Tử có ở đây không?

Nữ tử nói:

Tả Tịnh đáp:

Tả Tịnh lắc đầu:

- Còn là một vị kiếm tu cơ đấy! Vậy sao ngươi không mặc quần áo cho hắn?

Nữ tử liếc nhìn Diệp Huyền, đỏ mặt:

- Da mặt của hắn dày lắm, sẽ không để ý đâu.

Nữ tử:

“…”

Lúc này, Tả Tịnh lại nói:

- Ta chỉ biết cởi thôi!

Nữ tử:

“…”

Chốc lát sau, Tả Tịnh đã mang Diệp Huyền đi tới đỉnh núi. Trên đỉnh núi có rất nhiều người đang xây cung điện. Bên kia, có một nữ tử đang trồng linh thảo.

Nữ tử chừng hai mươi mấy tuổi, mặc báy dài đơn giản, đeo lưỡi hái cắt cổ nho nhỏ bên hông. Lúc này, cô đang đào hố bằng một cái cuốc nhỏ.

Tả Tịnh vội chỉ vào Diệp Huyền:

- Ta cứu người là cần tiền!

Thái Phong Tử nhìn Tả Tịnh:

- Ta cảm thấy hẳn còn có thể cứu, thử xem xem?

Tả Tịnh do dự một chút rồi nói:

- Ngũ tạng của hắn bị hao tổn, huyết mạch trong cơ thể còn đang sôi trào… Chôn đi!

Nữ tử xoay người, khi nhìn thấy Diệp Huyền, nàng hơi ngẩn ra:

- Đây là vị thành chủ Thần Võ thành, Diệp Huyền kia?

Tả Tịnh hơi kinh ngạc:

- Ngươi biết hắn?

Thái Phong Tử đi tới trước mặt Diệp Huyền, đánh giá hắn rồi nói:

- Nghe nói trên người hắn có một kiện chí bảo Ngũ Duy!

Tả Tịnh vội gật đầu:

- Đúng vậy, trên người hắn có rất nhiều bảo vật. Nhưng mà không biết hắn giấu ở đâu, ta lục nửa ngày cũng không tìm thấy!

Thái Phong Tử ngồi xổm trước mặt Diệp Huyền, đặt tay lên bụng của hắn, khẽ ép xuống. Một lát sau, nàng khẽ nói:

- Trên người tên này có rất nhiều bảo vật.

Mặt Tả Tịnh lạnh tanh:

- Không cứu!

Nữ tử không quay đầu, đáp:

- Thái Phong Tử, cứu tên này giúp ta!

Tả Tịnh mang Diệp Huyền đi tới sau nữ tử, nói:

- Hắn cái gì cũng không có, chỉ có tiền thôi! Sau khi cứu hắn, chúng ta chia!

Thái Phong Tử ngẫm nghĩ, đáp:

- Được!

Nói xong, nàng lấy một bình ngọc màu trắng ra, đổ ra một viên đan dược to bằng ngón cái màu trắng tinh, hương thơm nhàn nhạt lan tỏa. Nàng cho Diệp Huyền ăn đan dược.

Rất nhanh, một cỗ năng lượng màu lục nhạt đột nhiên bùng lên từ cơ thể hắn. Chỉ chốc lát, cơ thể của Diệp Huyền khẽ chấn động!

Tả Tịnh vội hỏi:

- sao thế?

Thái Phong Tử sờ sờ khắp nơi trên người Diệp Huyền, đáp:

- Máu của hắn cắn nuốt đan dược của ta!

Tả Tịnh a một tiếng, nói tiếp:

- Đút tiếp!

Thái Phong Tử nhìn Tả Tịnh:

- Quý lắm!

Tả Tịnh nói:

- hắn chính là thành chủ Thần Võ thành, sẽ thiếu tiền sao? Hơn nữa, trên người của hắn có rất nhiều bảo vật!

Thái Phong Tử ngẫm nghĩ rồi tiếp tục đút đan dược cho Diệp Huyền. Cứ vậy, chừng nửa canh giờ sau, thương thế trên người Diệp Huyền bắt đầu chậm rãi khôi phục bình thường. Lúc này, Diệp Huyền đột nhiên mở mắt, đôi mắt đỏ bừng!

Tả Tịnh thấy vậy liền nheo mắt, dọa người quá!

Lúc này Thái Phong Tử đột nhiên rút một cây ngân châm đâm vào giữa ấn đường của Diệp Huyền. Tả Tịnh thấy vậy nhìn đối phương hỏi:

- Làm gì vậy?

Thái Phong Tử đáp:

- Sát niệm của hắn quá nặng là do huyết mạch kia, ngân châm của ta tạm thời trấn áp huyết mạch của hắn xuống.

Tả Tịnh hỏi:

- Có thể tỉnh táo lại sao?

Thái Phong Tử đáp:

- Dựa vào chính hắn.

Đúng lúc này, Tiểu Linh Nhi đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Diệp Huyền khiến Tả Tịnh và Thái Phong Tử đều sửng sốt.

Tiểu Linh Nhi liếc hai người rồi nhìn về phía Diệp Huyền. Lúc trước, sau khi Diệp Huyền bị thương, Giới Ngục Tháp cũng bị ảnh hưởng, lập tức bị đóng cửa nên nàng không thể ra được! Hiện giờ, sau khi Thái Phong Tử đút đan dược cho Diệp Huyền, cơ thể của hắn khôi phục chút cho nên Giới Ngục Tháp mới mở ra lại.

Lúc này, Thái Phong Tử đột nhiên nói:

- Nàng là căn nguyên chi linh!

Căn nguyên chi linh!

Tả Tịnh nghe vậy lâp tức sáng mắt. Nàng nhìn về phía Tiểu Linh Nhi, kinh ngạc nói:

- Thật là căn nguyên chi linh!

Tiểu Linh Nhi liếc hai người, không chút biểu tình:

- Các ngươi lại chính là nhân loại? Thật ngạc nhiên!

Hai người:

“…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận