Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1693: Liên minh

Chỉ chốc lát sau, Diệp Huyền đi tới nơi an nghỉ của Chúc Long. Hắn vừa tới, lão giả thủ hộ Chúc Long đã xuất hiện trước mặt hắn.

Diệp Huyền cung kính với lão giả: “Bái kiến tiền bối!”

Lão giả khẽ gật đầu: “Sao lại rảnh rỗi tới đây?”

Diệp Huyền cười nói: “Đến đây tìm Chúc Long tiền bối xin hai miếng vảy Chúc Long!”

Nghe vậy vẻ mặt lão giả cứng đờ.

Lúc này mặt hồ đột nhiên rung động, ngay say đó, ba miếng vảy Chúc Long từ trong hồ nước bay ra!

Lão giả: “...”

Diệp Huyền vội vàng tiếp nhận vảy Chúc Long, sau đó cung kính tạ lễ: “Đa tạ tiền bối!”

Nếu Diệp Huyền không phải là nhân loại, hắn ta cũng hoài nghi đối phương là con riêng của Chúc Long, vì Chúc Long đối với Diệp Huyền thật sự là quá tốt!

Nghe vậy, lão giả chợt rùng mình, nhìn mặt hồ: “Chúc Long tiền bối?”

Nói xong hắn dẫn Trương Văn Tú rời đi.

Càng ngày càng không yên!

Lão giả lắc đầu: “Cụ thể thì ta không biết!”

Sau khi Diệp Huyền dẫn Trương Văn Tú rời khỏi mặt hồ, hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua bốn phía sau đó nói: “Dị Thú Kinh cô nương, đi ra gặp đi!”

Trong hồ không có phản ứng.

Không có phản hồi.

Diệp Huyền gật đầu: “Vậy chúng ta cáo từ trước!”

Diệp Huyền do dự một chút sau đó nhìn lão giả: “Tiền bối, Chúc Long tiền bối còn sống không?”

Lúc này, đáy hồ đột nhiên vang lên một giọng nói: “Thế giới này càng ngày càng không yên.”

Diệp Huyền lại nói: “Dị Thú Kinh cô nương, ra ngoài chơi một chút đi!”

Lão giả nhìn thoáng qua mặt hồ, lắc đầu cười khổ.

Vẫn không có phản hồi.

Lão giả do dự một chút sau đó lặng lẽ lui đi.

Không có phản hồi.

Nghe vậy Dị Thú Kinh nhất thời híp mắt lại: “Ngươi xác định ngươi sẽ trả?”

Dị thú nhíu mày: “Mượn đồ?”

Lúc này Dị Thú Kinh lại nói: “Ta có thể cho ngươi Thái A Tinh Thiết, có điều ta cần một thứ của ngươi!”

Dị Thú Kinh nhìn hắn: “Có việc gì?”

Nghe vậy, Diệp Huyền khẽ nhíu mày: “Ngươi cũng muốn có tử khí sao?”

Sắc mặt Diệp Huyền trầm xuống, hắn đang muốn nói chuyện thì lúc này Dị Thú Kinh xuất hiện trước mặt hắn.

Dị Thú Kinh lắc đầu: “Không đáng!”

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Hai khối!”

Dị Thú Kinh gật đầu: “Một trăm sợi tử khí đổi một khối Thái A Tinh Thiết!”

Diệp Huyền cười khà khà: “Dị Thú Kinh cô nương, muốn tìm ngươi mượn chút đồ.”

Diệp Huyền hỏi: “Gì vậy?”

Dị Thú Kinh nói: “Tử khí!”

Tử khí!

Diệp Huyền gật đầu: “Thái A Tinh Thiết!”

Diệp Huyền: “...”

Dị thú nhìn Diệp Huyền: “Ngươi nghĩ ta có ngu không?”

Diệp Huyền chính sắc nói: “Ta nhất định sẽ trả lại!”

Diệp Huyền cười nói: “Không sao, ta đi tìm Tiểu Đạo cô nương đổi, nàng ta chắc chắn có!”

Nói xong hắn kéo Trương Văn Tú xoay người rời đi.

Lúc này Trương Văn Tú đột nhiên nói: “Đi thì đi, có thể đừng kéo tay ta không?”

Diệp Huyền đường hoàng nói: “Ta sợ ngươi không tìm được đường! Ta phải dắt ngươi theo!”

Trương Văn Tú: “...”

Lúc này Dị Thú Kinh đột nhiên nói: “Cho ngươi!”

Nói xong nàng búng ngón tay một cái, hai khối Thái A Tinh Thiết rơi xuống trước mặt Diệp Huyền.

Diệp Huyền mỉm cười sau đó cũng búng ngón tay một cái, một trăm sợi tử khí rơi vào trước mặt Dị Thú Kinh.

Diệp Huyền thu hồi Thái A Tinh Thiết định rời đi thì lúc này Dị Thú Kinh đột nhiên nói: “Ngươi đã đi qua Vô Biên Địa Hạ thành?”

Diệp Huyền: “...”

Nói xong nàng xoay người biến mất.

Lúc này Dị Thú Kinh đột nhiên nói: “Sau khi làm xong việc thì mau rời đi, ngươi ở chỗ này gây ra rất nhiều chuyện!”

Diệp Huyền: “...”

Dị thú nhìn Diệp Huyền: “Ngươi sẽ không chết, vì chỗ dựa của ngươi rất nhiều.”

Diệp Huyền nói: “Ta chết rồi thì sao? Cô nương nên biết môi hở răng lạnh chứ?”

Dị Thú Kinh trầm mặc.

Lúc này Diệp Huyền đột nhiên nói: “Dị Thú Kinh cô nương, kẻ nhằm vào ta là Hộ Đạo giả có đúng không?”

Dị Thú Kinh lạnh nhạt nói: “Ngươi cũng biết không ít đó!”

Diệp Huyền hỏi: “Ngươi rất sợ bọn họ à?”

Dị Thú Kinh nói: “Ta không sợ nhưng không cần phải chọc vào bọn họ!”

Diệp Huyền cười nói: “Ta nghe nói bọn họ hoan nghênh Ngũ Duy Kiếp tới.”

Dị Thú Kinh gật đầu: “Đúng!”

Diệp Huyền hỏi: “Vậy không phải là đối địch với các ngươi sao?”

Dị Thú Kinh lạnh nhạt nói: “Bây giờ bọn họ chỉ nhằm vào ngươi.”

Thời cổ đại.

Diệp Huyền lắc đầu: “Không chỉ thế, còn có vài người đến từ thời cổ đại!”

Dị Thú Kinh nhìn hắn: “Người ở nơi đó đều đến từ kỷ Cambri sao?”

Diệp Huyền cười ha ha, không nói lời nào.

Dị Thú Kinh mặt không đổi sắc: “Xem ra, ngươi lại nhận được rất nhiều thứ tốt!”

Diệp Huyền gật đầu: “Đi rồi!”

Lúc này Trương Văn Tú đột nhiên nói: “Xem ra, ngươi ở nơi này rất không được yêu thích!”

Diệp Huyền cười nói: “Quả thật có hơi không được yêu thích!”

Trương Văn Tú nhìn hắn: “Từng có xung đột với nàng ta sao?”

Diệp Huyền gật đầu: “Đánh nhau vài lần nhưng bây giờ nàng ta đã không gây phiền toái cho ta nữa.”

Trương Văn Tú gật đầu: “Nữ nhân đó rất mạnh!”

Diệp Huyền cười nói: “Đi thôi, đi chế tạo thần thương cho ngươi!”

Nói xong hắn dẫn Trương Văn Tú rời đi.

Hai người vừa mới rời đi thì Dị Thú Kinh lại xuất hiện ở giữa sân, bên cạnh nàng còn có một nữ tử, chính là Huyền Ngoa.

Huyền Ngoa nhẹ giọng nói: “Hắn lại trở nên mạnh mẽ!”

Dị Thú Kinh trầm mặc.

Huyền Ngoa quay đầu nhìn Dị Thú Kinh: “Hiện giờ, cường giả các thời đại đều đã hội tụ ở thời đại này, mà Ngũ Duy Kiếp lại sắp tới, chúng ta không thể nào chỉ lo thân mình, hẳn là ngươi hiểu rõ!”

Dị Thú Kinh lạnh nhạt nói: “Ngươi muốn nói gì?”

Huyền Ngoa nhìn Dị Thú Kinh: “Liên minh!”

Dị Thú Kinh nhíu mày: “Cùng hắn sao?”

Huyền Ngoa gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận