Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1774: Hoá ra nàng đã tới

Rầm!

Kiếm quang rung lên kịch liệt, nó dừng lại một lát, nhưng chỉ một lát mà thôi. Sau đó, kiếm quang lại xông lên và đánh tan quyền của Thiên Hoa Thánh Quân. Cùng lúc đó, kiếm quang cũng xuyên qua lồng ngực hắn ta.

Phập!

Máu tươi tuôn ra như suối!

Trông thấy cảnh tượng ấy, các cường giả của Thiên Đạo thành trong đó có Nhậm Bình Sinh đều tái mét mặt!

Thiên Hoa Thánh Quân nhìn bạch y nam tử, máu tươi tràn ra khỏi miệng hắn ta: “Kiếm của các hạ mạnh thật!”

Dứt lời, cơ thể hắn ta bèn trở nên hư ảo. Cùng lúc đó, Trấn Hồn Kiếm của Diệp Huyền lại xuất hiện trên đỉnh đầu hắn ta.

Uỳnh!

Lục Vân Tiên mỉm cười: “Người nhà cả, không cần khách khí!”

Lúc này, Lục Vân Tiên lại nói: “Chẳng lẽ không phải người nhà sao?”

Bạch y nam tử gật đầu, cười bảo: “Kiếm Tông, Lục Vân Tiên!”

Diệp Huyền sững sờ.

Trấn Hồn Kiếm khẽ rung lên như muốn nói gì đó.

Diệp Huyền gật đầu: “Đúng vậy!”

Trấn Hồn Kiếm còn chưa kịp đâm vào đầu Thiên Hoa Thánh Quân thì linh hồn của hắn ta đã bị hút hết sạch, khí tức của Trấn Hồn Kiếm lại tăng lên!

Diệp Huyền do dự một lát rồi nói: “Hình như ta chưa từng gia nhập Kiếm Tông!”

Bạch y nam tử quay đầu nhìn Diệp Huyền, Diệp Huyền do dự một lát rồi nói: “Tiền bối là người của Kiếm Tông sao?”

Bạch y nam tử nhìn Trấn Hồn Kiếm, trong mắt là vẻ ngạc nhiên: “Kiếm tốt!”

Người nhà?

Nói đoạn, hắn ta quay người nhìn mấy người Nhậm Bình Sinh. Thấy Lục Vân Tiên nhìn mình, mấy người Nhậm Bình Sinh bèn tái mặt.

Diệp Huyền khẽ hành lễ: “Đa tạ tiền bối đã ra tay tương trợ!”

Lúc này, Vô Hy xuất hiện trước mặt Diệp Huyền, nói: “Diệp Huyền tiểu hữu, có thể cho Thiên Ma tộc chúng ta một cơ hội không?”

Lục Vân Tiên mỉm cười: “Thế nhưng ngươi lại học kiếm kĩ của Kiếm Tông, đúng chứ?”

Lục Vân Tiên nói: “Không cần phải đắn đo chuyện này nữa!”

Hắn ta biết, nếu mình muốn giết vị kiếm tu trước mặt Diệp Huyền này thì chỉ có một cơ hội, mà cơ hội này chính là tự bạo!

Nghe vậy, sắc mặt Vô Hy dần trở nên hung dữ. Một luồng khí tức cuộn trào bên trong cơ thể hắn ta. Cùng lúc đó, cả người hắn ta bỗng bùng cháy!

Vô Hy điên cuồng gào lên, muốn giải phóng sức mạnh bên trong cơ thể nhưng lại không thể làm được, sức mạnh trong đó đã bị trấn áp, không thể giải phóng ra ngoài!

Vô Hy trầm giọng nói: “Nếu như ta chết thì ngươi có thể bỏ qua cho Thiên Ma tộc không?”

Vô Hy còn muốn nói gì đó nhưng Diệp Huyền lại cướp lời hắn ta: “Ngươi đã chọn làm kẻ địch của ta, nếu đã là kẻ địch của ta thì ngươi phải gánh chịu hậu quả!”

Lục Vân Tiên liếc nhìn Diệp Huyền, Diệp Huyền lắc đầu cười: “Không thể!”

Đầu của Vô Hy lìa khỏi cổ.

Phập!

Nói đoạn, hắn bỗng giơ kiếm lên.

Diệp Huyền nhìn hắn ta: “Không thể!”

Khoảng khắc ấy, hắn ta tuyệt vọng!

Vô Hy nhìn Diệp Huyền: “Mong ngươi bỏ qua cho người của Thiên Ma tộc!”

Diệp Huyền mỉm cười: “Nếu như ta bại trận thì ngươi có bỏ qua cho ta không? Ngươi có bỏ qua cho Vạn Duy thư viện của ta không?”

Tự bạo!

Khoảnh khắc Vô Hy tự bạo, một thanh kiếm bỗng đâm vào trán hắn ta. Cùng lúc đó, sức mạnh bên trong cơ thể Vô Hy lập tức bị thanh kiếm trấn áp.

Tuy nhiên, hắn ta đã đánh giá thấp thực lực của bạch y nam tử!

Hắn ta dứt khoát chọn cách này, bởi hắn ta biết mình mà không đi theo cách này thì cũng phải chết mà thôi. Nếu chọn tự bạo thì có lẽ hắn ta còn kéo được một cái đệm lưng đi theo mình!

Nhậm Bình Sinh bỗng nói: “Rút!”

Rút!

Hắn ta vừa dứt lời thì các cường giả của Thiên Đạo tinh vực đồng loạt rời đi.

Diệp Huyền nhìn Nhậm Bình Sinh. Nhậm Bình Sinh chạy nhanh nhất, hắn ta trực tiếp tiến vào Truyền Tống Trận. Mà ngay lúc đó, Diệp Huyền nhanh chóng ra tay, thế nhưng bạch y nam tử bên cạnh hắn còn ra tay nhanh hơn.

Phập!

Một thanh kiếm đột nhiên đâm thẳng vào giữa hai đầu mày của Nhậm Bình Sinh!

Uỳnh!

Nhậm Bình Sinh lập tức bị tiêu diệt!

Bạch y nam tử búng ngón tay, một thanh kiếm quét ngang nền trời, vô số cái đầu nhuốm máu rơi xuống.

Trông thấy cảnh tượng ấy, tất cả các cường giả đều kinh hãi. Thực lực của bạch y nam tử này quá mạnh rồi!

Chỉ một lát sau, khắp mặt đất chất đầy những cái đầu nhuốm máu, máu tươi chảy thành suối.

Hôi tanh vô cùng!

Có điều, vẫn có rất nhiều người chạy trốn được. Bạch y nam tử cũng không truy đuổi, hắn ta chỉ quay người nhìn về phía chân trời. Ở nơi đó có một nữ tử đang đứng.

Diệp Huyền cũng nhìn về nơi đó. Trông thấy nữ tử ấy, hắn sững sờ.

Nữ tử này không phải ai khác mà chính là A La!

Hóa ra nàng đã tới!

Diệp Huyền bỗng thấy lòng mình ấm áp.

Bạch y nam tử tên Lục Vân Tiên nhìn A La. Giây tiếp theo, hắn ta đột nhiên rút kiếm, một đường kiếm quang lập tức bay về phía A La!

Ở phía xa xa, A La đột nhiên rút kiếm chém lên cổ họng mình. Trông thấy cảnh tượng ấy, Diệp Huyền bèn tái mặt!

Trong khoảng khắc A La đặt ngang kiếm trên cổ họng, trong lòng Diệp Huyền vô cùng kinh hãi, hắn đang muốn ngăn cản lại nhưng mà đã không kịp rồi.

Bụp!

Đạo kiếm quang của bạch y nam tử kia biến mất một cách im hơi lặng tiếng, cùng lúc đó, cổ họng của hắn ta đột nhiên nứt ra, máu tươi bắn ra tung tóe.

Trong lòng Diệp Huyền hoảng hốt tột độ, hắn nhìn về phía bạch y nam tử, bạch y nam tử liên tục lui ra sau, lần lui lại này ước chừng ngàn trượng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận