Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1305: Không được

Trông thấy tiểu nữ hài ấy, Diệp Huyền lập tức sững sờ!

Đương nhiên là hắn nhận ra tiểu nữ hài ấy, nàng biết ăn thịt người!

Trên vai thanh sam nam tử là một tiểu gia hỏa xù lông màu trắng. Trên đầu tiểu gia hỏa này còn có một thứ gì đó trông rất kì lạ, hình như nàng còn đang nghe gì đó.

Diệp Huyền sững sờ.

Hắn không ngờ mình lại gặp thanh sam nam tử ở đây!

Đây là một trong những chủ nhân của thanh kiếm trên đỉnh tháp!

Diệp Huyền lại càng không ngờ tiểu nữ hài và tiểu gia hỏa màu trắng kia…

Trong ấn tượng của hắn, tiểu nữ hài này và tiểu gia hỏa màu trắng kia cực kì đáng sợ, nhất là tiểu nữ hài, nàng thực sự biết ăn thịt người!

Lúc này, thanh sam nam tử bỗng nhiên nhìn về phía Diệp Huyền. Hắn ta quan sát đối phương rồi khẽ gật đầu: “Miễn cưỡng cho là được!”

Kiếm Vực!

Trông thấy cảnh tượng ấy, hai mắt tiểu nữ hài sáng rực lên. Nàng phất tay phải, xiên kẹo hồ lô trong tay Diệp Huyền bèn bay thẳng đến tay nàng. Tiểu nữ hài chia một nửa cho tiểu gia hỏa trên vai thanh sam nam tử, tiểu gia hỏa màu trắng đó chớp mắt, sau đó nhận lấy kẹo hồ lô. Nàng nhìn về phía Diệp Huyền và ngoác miệng cười.

Nói đoạn, hắn ta khẽ phất tay phải. Lúc này, một cuốn cổ thư bay ra khỏi người Diệp Huyền.

Diệp Huyền vội vã gật đầu: “Ta có!”

Diệp Huyền hỏi: “Tiền bối biết Kiếm Vực sao?”

Giết người thì hắn không sợ, nhưng nếu là ăn thịt người thì hắn thực sự không làm được!

Đây là cuốn Kiếm Vực mà Diệp Huyền lấy được từ Thần Điện!

Nói đoạn, hắn lục lọi một hồi, sau đó một xiên kẹo hồ lô lớn xuất hiện trong tay hắn.

Lúc này, tiểu nữ hài kia đột nhiên nhìn Diệp Huyền, nàng chớp mắt: “Ngươi có kẹo hồ lô không?”

Diệp Huyền đang định nói gì đó thì thanh sam nam tử bỗng bật cười: “Không còn nhiều thời gian nữa, thế nên đừng hỏi những chuyện linh tinh nhé!”

Diệp Huyền đang định lên tiếng thì thanh sam nam tử bỗng nói: “Thi triển huyết mạch của ngươi đi!”

Diệp Huyền cũng mỉm cười, không thể không nói tiểu gia hỏa này rất dễ thương.

Thi triển huyết mạch của hắn ư?

Nhìn thấy cuốn Kiếm Vực ấy, thanh sam nam tử khẽ mỉm cười: “Không ngờ nó lại nằm trong tay ngươi!”

Thanh sam nam tử mỉm cười: “Có biết một chút!”

Thấy Diệp Huyền như vậy, tiểu nữ hài bên cạnh thanh sam nam tử bèn chớp mắt. Nàng nhìn thanh sam nam tử, thanh sam nam tử chỉ mỉm cười rồi ấn tay phải xuống. Trong chớp mắt, luồng huyết quang kia đã trở lại cơ thể Diệp Huyền. Mặc dù xung quanh người hắn vẫn còn lệ khí, tuy nhiên hắn lại đang rất tỉnh táo.

Thanh sam nam tử khẽ mỉm cười, hắn ta nói: “Không sao đâu, ngươi cứ tin ta!”

Ầm!

Hiện giờ hắn sợ nhất là sử dụng huyết mạch của mình!

Thanh sam nam tử nói: “Ngươi cứ hấp thụ đi, sau đó thì biến thành của ngươi!”

Diệp Huyền sững sờ, sau đó hắn vội vàng lắc đầu và nói: “Không không, thế thì nguy hiểm lắm!”

Diệp Huyền chầm chậm nhắm mắt lại. Lúc này, hắn cảm thấy bên trong cơ thể mình có một luồng sức mạnh vô cùng to lớn. Giọt máu đó thực sự vô cùng thuần túy!

Hấp thụ giọt máu đó!

Diệp Huyền không nghĩ ngợi gì nhiều, hắn lập tức làm theo.

Hắn thực sự không thể khống chế được huyết mạch!

Diệp Huyền trợn tròn mắt, hai cột máu bắn ra từ đôi mắt hắn. Huyết trụ đi đến đâu là không gian nơi đó nứt vỡ, trông cực kì dọa người. Không chỉ có vậy, khí tức bên trong cơ thể hắn cũng điên cuồng bùng phát, kinh khủng vô cùng.

Khoảnh khắc ấy, Diệp Huyền bắt đầu run rẩy kịch liệt. Có điều, thần trí của hắn thì vẫn tỉnh táo.

Diệp Huyền nói: “Tiền bối, đây là…”

Diệp Huyền do dự trong chốc lát rồi gật đầu. Hai tay hắn siết chặt lại, sau đó một luồng huyết quang cuộn trào trong cơ thể hắn. Cùng lúc đó, cả người Diệp Huyền biến thành một huyết nhân.

Một lát sau…

Dứt lời, hắn ta bỗng búng ngón tay. Một giọt máu xuất hiện trên đầu ngón tay của thanh sam nam tử rồi bay ra, sau đó biến mất giữa hai đầu mày của Diệp Huyền.

Diệp Huyền nhìn thanh sam nam tử, thanh sam nam tử nói: “Ta giúp ngươi nâng cao nó!”

Diệp Huyền như nhặt được chí bảo, hắn bắt đầu điên cuồng hấp thụ.

Tiểu gia hỏa màu trắng trên vai thanh sam nam tử liếc mắt nhìn Diệp Huyền, sau đó nó bắt đầu khua khua móng vuốt như đang muốn nói gì đó.

Thanh sam nam tử lắc đầu cười, hắn ta không lên tiếng.

Tiểu gia hỏa chớp mắt, sau đó hắn nhìn Nhị Nha, Nhị Nha nhún vai: “Ta không hiểu!”

Tiểu gia hỏa lại chớp mắt, sau đó nó nhìn về phía Diệp Huyền, trong mắt là vẻ hiếu kì.

Lúc này, khí tức xung quanh người Diệp Huyền càng lúc càng mạnh. Huyết quản toàn thân hắn bắt đầu trỗi dậy như những con rắn đang uốn éo, trông cực kì dọa người.

Thanh sam nam tử liếc nhìn Diệp Huyền, hắn ta trầm tư.

Lúc này, Diệp Huyền thấy hơi hưng phấn, bởi lẽ hắn phát hiện sau khi hấp thụ huyết dịch của thanh sam nam tử, hắn cảm nhận được huyết dịch của mình cũng đang cuồn cuộn.



Bên ngoài ngôi nhà trúc, nữ tử mặc vải bố chầm chậm bước tới giữa tinh không. Phía trước không xa có một lão giả đang đứng đó.

Là một lão giả đến từ Kiếm tông!

Lão giả đó nhìn nàng, không lên tiếng.

Nữ tử mặc vải bố liếc nhìn lão giả, nàng khẽ nói: “Đi theo suốt cả chặng đường nhưng tại sao ngươi không ra tay?”

Lão giả nhìn nàng, nói: “Về cơ bản ta đều quen biết các cường giả đẳng cấp ở Tứ Duy vũ trụ, thế nhưng lão phu chưa từng gặp qua ngươi!”

Nữ tử mặc vải bố nhìn lão giả, nàng nói: “Những người ngươi quen biết đều là cường giả trong thời đại này. Còn ta không thuộc thời đại này!”

Không thuộc thời đại này!

Nghe vậy, đôi đồng tử của lão giả co lại: “Ngươi…”

Lúc này thì hắn ta hiểu rồi.

Nữ tử trước mắt này hoàn toàn không ở thời đại này. Điều này cũng có nghĩa là nàng còn lớn tuổi hơn cả hắn ta… Ở Tứ Duy vũ trụ, hắn ta đã được coi là lớn tuổi lắm rồi!

Mà nữ tử này còn lớn hơn hắn ta nữa, chuyện gì thế không biết?

Lão giả nhìn chằm chằm nữ tử: “Rốt cuộc các ngươi là ai?”

Nữ tử mặc vải bố trầm ngâm một lát rồi nói: “Bỏ qua cho hắn đi, có được không?”

Lão giả vẫn nhìn chằm chằm nàng: “Không được!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận