Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1688: Quá bá đạo

Tiểu Đạo nhìn hôi bào lão giả bên cạnh: “Còn gọi ai khác nữa không?”

Hôi bào lão giả nhìn thoáng qua nàng: “Các hạ...”

Tiểu Đạo cười nói: “Tiếp tục gọi đi!”

Sắc mặt của hôi bào lão giả khó coi cực điểm.

Gọi người?

Hắn ta biết bọn họ đã chọc vào người không nên chọc.

Lúc này, một tiếng cười khẽ đột nhiên vang lên từ đằng xa: “Thì ra là Tiểu Đạo cô nương.”

Nghe được giọng này, hôi bào lão giả nhất thời thở phào nhẹ nhõm.

Nam tử trung niên vừa rút kiếm ra, một luồng sức mạnh thần bí bao phủ lấy hắn ta, trong nháy mắt, kiếm của hắn ta nổ tung, ngay sau đó luồng sức mạnh thần bí đó đánh thẳng vào người hắn ta.

Nam tử trung niên chỉ còn lại linh hồn ngây ra như phỗng, ngay cả một chiêu mà mình cũng không tiếp được sao?

Vù!

Thân thể nam tử nổ tung chỉ còn lại một linh hồn!

Nghe vậy, sắc mặt nam tử trung niên trầm xuống sau đó nói: “Tiểu Đạo cô nương, không đến mức như thế phải không?”

Nói xong tay phải nàng siết chặt.

Giọng vừa dứt, một nam tử trung niên đeo trường kiếm bên hông xuất hiện trước mặt Tiểu Đạo, hắn ta nhìn nàng, cười nói: “Tiểu Đạo cô nương, là ai chọc ngươi tức giận vậy?”

Hắn ta có quen biết Tiểu Đạo, vì trước đây Tiểu Đạo từng tới, có điều, hắn ta cũng không biết thực lực của nàng, nhưng hiện tại cũng đã biết rồi.

Tiểu Đạo đột nhiên bước về phía trước một bước, sau đó búng ngón tay, nam tử trung niên biến sắc sau đó mạnh mẽ rút kiếm.

Tiểu Đạo nhìn nam tử trung niên: “Kêu tộc trưởng các ngươi đến đây.”

Ầm ầm!

Linh hồn nam tử hóa thành hư vô!

Một tiếng kiếm minh đột nhiên vang vọng khắp bầu trời!

Tiểu Đạo nhìn chân trời: “Đi, đi Ma La tộc một chuyến.”

Lúc này, Tiểu Đạo đột nhiên cười nói: “Dù có kêu tộc trưởng các ngươi đến thì việc này cũng không xong đâu.”

Ầm ầm!

Nói xong nàng nhìn Diệp Huyền: “Ta từng gặp tiên tri, không thể không nói, ta cảm thấy rất nhiều suy nghĩ của hắn ta thật ra rất tốt, đáng tiếc, hắn ta không thể thay đổi được cả thế giới.”

Diệp Huyền do dự một chút sau đó lắc đầu.

“Cho nên hiện tại ta nói chuyện với bọn họ bằng nắm đấm, nếu như ta không đoán sai, khi nắm đấm của ta lớn hơn bọn họ, bọn họ hẳn là sẽ nói lý lẽ với ta!”

Diệp Huyền vội dẫn Trương Văn Tú đuổi theo.

Diệp Huyền hỏi: “Còn sống không?”

Nói xong, nàng đi về phía xa xa.

Tiểu Đạo cười ha ha một tiếng, lúc này một lão giả đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng, lão giả cung kính hành lễ với nàng: “Tiểu Đạo cô nương, chúng ta đã điều tra rõ ràng chuyện lúc trước, là chủ quán vi phạm trước, Tiểu Đạo cô nương giết hắn ta là lẽ đương nhiên.”

Diệp Huyền lắc đầu: “Ta không đoán.”

Tiểu Đạo cười nói: “Ngươi đoán xem!”

Trên đường Tiểu Đạo cười nói: “Biết vì sao ta tức giận như vậy không?”

Diệp Huyền đang muốn nói chuyện thì Tiểu Đạo đột nhiên nói: “Đến rồi!”

Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn lại, trước mặt bọn họ cách không xa có một tòa cung điện khổng lồ, trước cung điện sừng sững một pho tượng nam tử cao tới trăm trượng.

Tiểu Đạo chỉ vào pho tượng nam tử, cười nói: “Đó chính là vị tộc trưởng Ma La tộc lúc trước, rất lợi hại.”

Tiểu Đạo nhẹ giọng nói: “Lúc đầu ta còn tưởng rằng sẽ có người đến nói lý lẽ với ta, nhưng đáng tiếc không phải, bọn họ tìm đến hoặc là uy hiếp ta, hoặc là muốn động thủ với ta, không có ai hỏi ta nguyên nhân đúng sai.”

Diệp Huyền cười nói: “Tiểu Đạo cô nương, thế giới này phần lớn là dùng nắm đấm để nói chuyện, nắm đấm ai lớn thì người đó sẽ có lý lẽ.”

Tiểu Đạo gật đầu: “Làm không được, nhưng ta cảm thấy trên đời này vẫn phải có công lý. Vừa rồi, nếu chủ quán đánh cược chịu thua, ta chỉ lấy một vật của hắn ta mà sẽ không lấy mạng của hắn ta, thế nhưng ngươi cũng thấy được lựa chọn của hắn ta rồi đấy.”

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Không thể làm cho vạn sự công bằng!”

Tiểu Đạo nhìn lão giả, cười nói: “Vậy chuyện ta giết người Ma La tộc ngươi thì sao?”

Lão giả trầm mặc một lát sau đó nói: “Tiểu Đạo cô nương, không thể bắt nạt người khác như vậy!”

Tiểu Đạo cười ha ha một tiếng: “Hôm nay, nếu Ma La tộc ngươi không cho ta lợi ích thì ta sẽ không đi!”

Nghe vậy, khóe miệng Diệp Huyền khẽ giật, đây chính là thổ phỉ mà!

Không phải đa số bảo vật có được đều do nữ nhân này đi ăn cướp đấy chứ?

Cướp!

Diệp Huyền càng cảm thấy bảo vật của Tiểu Đạo cô nương rất có thể là do cướp bóc mà có!

Tiểu Đạo vừa dứt lời, xa xa trong đại điện đột nhiên có một lão giả đi ra.

Người này chính là Ma La Danh, tộc trưởng hiện tại của Ma La tộc.

Tiểu Đạo nhìn lão giả, cười nói: “Lão đầu này cũng không đơn giản, thực lực của hắn ta hẳn là có thể phá Chúc Long giáp của ngươi!”

Diệp Huyền: “...”

Khí tức quanh thân Ma La Danh tựa như cuồng phong bão táp, không ngừng chấn động bốn phía, mà Diệp Huyền cảm giác được đối phương đang thu liễm khí tức của mình, nhưng không thể thu lại được.

Theo lý mà nói, cường giả như thế này không nên xuất hiện vấn đề như vậy!

Dường như biết hắn nghĩ gì, Tiểu Đạo đột nhiên cười nói: “Chắc là hắn ta đang đột phá thì bị ta làm cho gián đoạn.”

Nghe vậy mí mắt Diệp Huyền hơi giật, nữ nhân này...

Mí mắt Diệp Huyền hơi giật, Tiểu Đạo lại nói nhẹ nhàng như vậy.

Đối với cường giả như Ma La Danh mà nói, sau khi đạt tới trình độ của bọn họ, muốn đột phá một lần chắc chắn là cực kỳ khó khăn.

Mà hiện tại hắn ta lại bị Tiểu Đạo làm gián đoạn?

Có lẽ có chuyện lớn rồi!

Diệp Huyền vội vàng đứng phía sau Tiểu Đạo, hắn cũng không muốn bị ảnh hưởng!

Vạn nhất Ma La tộc này đầu chập mạch, không nhằm vào Tiểu Đạo mà nhằm vào hắn thì phải làm sao bây giờ!

Xa xa, Ma La Danh dừng lại, hắn nhìn Tiểu Đạo, trong mắt hiện vẻ phức tạp: “Thì ra là Tiểu Đạo cô nương!”

Tiểu Đạo cười nói: “Chúng ta đừng lãng phí thời gian nữa! Ngươi nói làm sao giải quyết đây! Nếu ta không hài lòng, ta sẽ giết hết cường giả mạnh nhất của Ma La tộc ngươi!”

Giết hết!

Làm gián đoạn?
Bạn cần đăng nhập để bình luận