Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3336: Có một điều kiện

Tiểu nữ hài vội vàng nói: "Hai hôm sau trận đấu mới bắt đầu cơ! Trong khoảng thời gian này, các ngươi cần một nơi nghỉ chân! Tới nhà ta không? Mặc dù nhỏ nhưng rất sạch sẽ, chỉ cần một món viên hạ phẩm linh thạch thôi là được!"

Diệp Huyền liếc nhìn cái gùi phía sau lưng tiểu nữ hài, trong gùi là chút thảo dược.

Tiểu nữ hài lại nói: "Ba vị tiên nhân, nhà ta không những sạch sẽ mà còn rất yên tĩnh, tuyệt đối sẽ không có người đến làm phiền ba vị tiên nhân đâu!"

Diệp Huyền mỉm cười: "Chỉ cần một viên hạ phẩm linh thạch thôi hả?"

Tiểu nữ hài vội vàng gật đầu.

Diệp Huyền mỉm cười: "Được! Vậy chúng ta tới nhà ngươi!"

Nghe vậy, tiểu nữ hài bèn mừng rơn, nàng vội vàng nói: "Ba vị tiên nhân, mời các ngươi đi theo ta!"

Nói đoạn, nàng bèn quay người rời đi.

Nói đoạn, nàng bèn quay người đi về phía gian phòng nhỏ ở bên phải.

Lý Tu Nhiên bèn quay người rời đi.

Diệp Huyền khẽ mỉm cười: "Được!"

Diệp Huyền gật đầu: "Được!"

Thế nhưng thực sự rất sạch sẽ!

Đạo Nhất cũng gật đầu: "Cũng phải!"

Diệp Huyền mỉm cười, sau đó cùng Đạo Nhất và Lý Tu Nhiên rời đi!

Đạo Nhất đột nhiên lên tiếng: "Ngươi thấy Vương Chiến và thiên tài của Tiểu Động Thiên ai sẽ thắng?"

Sau khi bước vào, tiểu nữ hài bèn chỉ khoảng sân nhỏ ở bên cạnh: "Ba vị tiên nhân, các ngươi sẽ ở bên này, nếu như có yêu cầu gì thì cứ dặn dò ta, ta tên là Tiểu An, có thể phục vụ ba vị tiên nhân bất cứ lúc nào!"

Không lâu sau, ba người tới trước một tiểu viện. Không thể không nói, tiểu viện này nhỏ thật, chỉ có ba gian phòng nhỏ, hơn nữa còn đổ nát vô cùng!

Lúc này, Lý Tu Nhiên đột nhiên nói: "Diệp huynh, Đạo Nhất cô nương, các ngươi ở đây nghỉ ngơi, ta vào thành thăm dò một chút! Bởi vì lần này rất nhiều người đến, ta phải tìm hiểu tình hình các bên xem sao!"

Nghe vậy, Diệp Huyền bèn nhíu mày. Hắn chầm chậm bước đến trước một căn phòng khác. Trong căn phòng ấy có một nam tử đang nằm, nam tử này mặt mày trắng bệch, nom ốm yếu vô cùng!

Tiểu An khẽ hành lễ: "Ta không làm phiền ba vị tiên nhân nữa!"

Còn Tiểu An thì đang ở bên cạnh nhóm lửa nấu cơm!

Diệp Huyền lắc đầu: "Khó nói lắm! Bởi vì nếu Tiểu Động Thiên đã dám nghênh chiến thì chắc chắn sẽ phái người xuất chúng tới!"

Diệp Huyền đang định nói chuyện thì đúng lúc ấy, gian phòng nhỏ cách vách bỗng có tiếng quát tháo vang lên: "Tiểu An! Ngươi chết ở đâu rồi hả!"

Tiểu An hơi cúi đầu: "Ca ca ta hút thuốc!"

Tiểu An khẽ nói: "Là ca ca của ta!"

Lúc này, nam tử kia đột nhiên gào lên: "Còn chưa nấu cơm xong hả! Ngươi muốn chết có phải hay không?"

Diệp Huyền khẽ mỉm cười: "Không có!"

Nam tử liếc nhìn bát cháo trắng, sắc mặt lập tức thay đổi. Hắn ta hất đổ bát cháo, phẫn nộ nói: "Ngươi cho ta ăn cái này? Thịt đâu? Thịt đâu hả?"

Trông thấy hai người Diệp Huyền, Tiểu An vội vàng đứng dậy chạy đến trước mặt họ. Nàng run rẩy nói: "Có phải đã làm phiền đến hai vị tiên nhân rồi không?"

Nam tử đột nhiên gào lên: "Ngươi là một tên phế vật! Đồ phế vật!"

"Phế vật!"

Tiểu An vội nói: "Hôm nay không bán được thảo dược..."

Nói đoạn, hắn liếc nhìn nam tử trẻ tuổi trên giường kia: "Hắn ta là?"

Nghe vậy, Diệp Huyền và Đạo Nhất không khỏi chau mày!

Tiểu An vội vàng nói: "Nấu ngay đây!"

Nói đoạn, nàng lại vội vàng bận bịu trong bếp. Rất nhanh sau đó, nàng bưng một bát cháo trắng tới trước mặt nam tử: "Ca, cẩn thận nóng!"

Diệp Huyền liếc nhìn nam tử: "Trông hắn ta có vẻ yếu!"

Đó là thứ có thể hại người, nhất là với những người bình thường, cái thứ này chẳng khác gì thuốc độc mãn tính!

Diệp Huyền nhíu mày, đương nhiên hắn biết thuốc ở đây là gì!

Thuốc!

Tiểu An cúi đầu: "Ca..."

Nam tử nhìn Tiểu An bằng ánh mắt phẫn nộ: "Còn không mau đi bán thảo dược đi? Mau cút!"

Tiểu An cúi đầu, nước mắt không ngừng chảy ra.

Nam tử tiếp tục gào: "Khóc! Chỉ biết khóc thôi hả! Cái đồ phế vật nhà ngươi! Ta bán quách ngươi đi cho xong!"

Đúng lúc ấy, Đạo Nhất đột nhiên bước đến bên cạnh Tiểu An, nàng xoa đầu Tiểu An: "Đừng khóc nữa!"

Cơ thể Tiểu An run lên: "Xin lỗi... Tiên nhân, làm ồn đến các ngươi rồi!"

Đạo Nhất khẽ mỉm cười: "Đâu có!"

Nói đoạn, nàng kéo tay Tiểu An, bảo: "Ta đưa ngươi đi mua thịt!"

Tiểu An vội vàng lắc đầu: "Ta... ta không có tiền. ."

Diệp Huyền nhìn nàng: "Chúng ta có thể cứu hắn ta, nhưng ngươi phải đi theo chúng ta!"

Tiểu An vội vàng nói: "Gì ta cũng đồng ý! Ta đồng ý hết!"

Diệp Huyền đỡ nàng dậy, cười nói: "Nhưng có một điều kiện!"

Tiểu An vội vàng nhìn hắn, ngay sau đó nàng quỳ xuống trước mặt hắn, run rẩy nói: "Tiên nhân..."

Diệp Huyền nói: "Chúng ta có thể cứu hắn ta!"

Tiểu An quay đầu nhìn vài trong phòng, nàng khẽ nói: "Nhưng ta vẫn muốn hắn ta sống."

Bên trong phòng.

Nam tử trẻ tuổi vẫn đang phẫn nộ gào lên: "Đồ tiện nhân vô dụng... Đồ phế vật!"

Diệp Huyền liếc nhìn nam tử trẻ tuổi vẫn đang gào rú trong phòng, ánh mắt hắn dần trở nên lạnh lùng.

Nam tử trẻ tuổi này bệnh tình đã quá nhiêm trọng, cơ thể thối rữa rồi!

Nếu như không có Tiểu An chăm sóc thì chắc đã toi mạng từ lâu!

Lúc này, Tiểu An ở bên cạnh muốn nói lại thôi.

Đạo Nhất mỉm cười: "Ngươi muốn chúng ta cứu ca ca của ngươi đúng không?"

Tiểu An cúi đầu: "Ta... ta không dám..."

Đạo Nhất quay đầu nhìn Diệp Huyền, Diệp Huyền mỉm cười: "Cứu hắn ta, hắn ta sẽ không đối xử tốt với ngươi đâu!"

Diệp Huyền và Đạo Nhất trầm mặc.

Tiểu An trầm mặc một hồi rồi nói: "Ta chỉ còn mỗi một mình ca ca là người thân thôi!"

Bên ngoài, Diệp Huyền cười nói: "Tiểu An, ca ca của ngươi đối xử với ngươi như thế mà tại sao ngươi vẫn chăm sóc hắn ta vậy?"

Diệp Huyền liếc nhìn nam tử nằm trên giường, đoạn cũng đi ra ngoài.

Nói đoạn, nàng bèn kéo Tiểu An đi ra ngoài.

Đạo Nhất mỉm cười: "Ta có!"

Nghe vậy, Tiểu An bèn sững sờ: "Ta... ta đi theo các ngươi ư?"

Diệp Huyền gật đầu: "Đúng vậy!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận