Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1431: Ai dám bắt nạt chúng ta

Tìm Diệp Linh?

Muội muội của Diệp Huyền?

Huyền Thiên Sách đột nhiên gầm thét lần nữa: "Tìm mụ nội ngươi! Tìm cái mụ nội Vạn Duy thư viện ngươi ấy!"

Một lát sau, cảm xúc của Huyền Thiên Sách dần dần ổn định lại.

Giờ phút này hắn ta đột nhiên nghĩ đến một chuyện, đó chính là hắn ta hoàn toàn không hề tìm nhầm người, hắn ta đã tìm thấy Diệp Linh, như vậy vấn đề cũng đến rồi!

Tại sao lại tìm đến chỗ Tu La Nữ Đế?

Hình như nghĩ đến cái gì, sắc mặt Huyền Thiên Sách bỗng nhiên hoàn toàn thay đổi: "Tu La Nữ Đế chính là Diệp Linh..."

Thật ra ngay từ đầu hắn ta đã có ý nghĩ này nhưng lúc đó cảm thấy hoang đường quá, lại thêm trong lòng buồn khổ, bởi vậy cũng không suy nghĩ nhiều. Nhưng giờ phút này hắn ta ngẫm nghĩ lại, phát hiện Tu La Nữ Đế đó rất có khả năng chính là Diệp Linh!

Vạn Duy thư viện, hắn ta không trông cậy vào rồi!

Phù Văn tông.

Sau đó đầu quân cho Diệp Huyền!

...

Diệp Huyền!

Trong Phù Văn điện.

Tu La Nữ Đế là muội muội Diệp Huyền?

Thiên Sách tông bị diệt, Phù Văn tông cũng nhận được tin tức, đối với chuyện đột nhiên xảy ra này, Phù Văn tông cũng cảm thấy chấn kinh!

Một lát sau, Huyền Thiên Sách chậm rãi đi đến nơi xa, bây giờ chuyện quan trọng nhất là hắn ta phải khôi phục lại thân thể!

Huyền Thiên Sách nghĩ đi nghĩ lại, da đầu hơi tê rần!

Bây giờ tông môn đã bị hủy diệt, hắn ta hoàn toàn không có chút giá trị nào đối với Vạn Duy thư viện nữa! Chỉ có thể đi tìm người khác, mà hắn ta đã quyết định tìm Diệp Huyền!

Lưu Ung gật đầu: "Ta đã phái thủ hạ đi thăm dò, nhưng mà sợ là sẽ không có kết quả gì. Đối phương có thể hủy diệt Thiên Sách tông dễ dàng như vậy tuyệt đối không phải người bình thường, cường giả như thế này nếu như không muốn để cho người khác biết thì rất khó điều tra ra được!"

Đương nhiên là hắn ta muốn đông sơn tái khởi, mà muốn đông sơn tái khởi thì nhất định phải có người trợ giúp.

Thẩm Tinh Hà khẽ gật đầu: "Đúng vậy!"

Phải biết, Thiên Sách tông mặc dù không mạnh đến vậy, nhưng cũng không có yếu đến thế, là ai mà lại có thể vô thanh vô tức tiêu diệt Thiên Sách tông?

Thẩm Tinh Hà trầm mặc rất lâu, cuối cùng, hắn ta nhìn về phía Lưu Ung đang đứng bên cạnh: "Phái người đi thăm dò, xem rốt cuộc là ai ra tay!"

Thẩm Tinh Hà vội vàng nói: "Đi!"

Lúc này, Lưu Ung đó đột nhiên nói: "Hình như Tiểu Thất cô nương sắp đột phá!"

Có thể nói, nếu như Diệp Huyền không sử dụng những ngoại vật kia thì chưa chắc đã có thể đánh thắng được hai nữ nhân này!

Diệp Huyền!

Diệp Linh dừng bước lại: "Không cần!"

Nói xong, hắn ta đứng lên, nhìn về phía nơi xa, trong mắt lộ vẻ lo âu: "Cũng không biết tiểu sư tổ thế nào rồi!"

Vạn Duy thư viện.

Nói xong, nàng đột nhiên biến mất không thấy đâu nữa.

Lão giả đang định nói chuyện nhưng lúc này, Diệp Linh quay đầu nhìn về phía Vạn Duy thư viện: "Không phải bọn họ đang tìm ta sao? Ta tự mình đi!"

Đối với Diệp Huyền, bọn họ đều rất lo lắng, mặc dù thực lực của hắn đủ mạnh nhưng Ngũ Duy vũ trụ này cũng ngọa hổ tàng long!

...

Tu La Địa Ngục.

Diệp Linh sau khi diệt Thiên Sách tông lập tức quay người đi đến cánh cửa đó, mà lúc này, ở sau lưng nàng, hai lão giả đó đột nhiên quỳ một chân xuống, trong đó, một lão giả gằn giọng nói: "Chủ tử, Vạn Duy thư viện này lại dám truy nã chủ tử, đúng là đáng chết, xin chủ tử để thuộc hạ dẫn ba trăm Tu La thiết kỵ san bằng Vạn Duy thư viện!"

Đột phá!

Đối với Tiểu Thất và An Lan Tú, Phù Văn tông cực kỳ xem trọng, bởi vì thiên phú của hai nàng đúng là quá kinh khủng!

Bảo vệ Tiểu Thất!

Nói xong, hắn ta và mấy người Lưu Ung ra khỏi Phù Điện.

Trong thư ốc, Trần Thiên lẳng lặng nhìn sách cổ ở trong tay.

Mỗi một ngày, hắn ra đều sẽ bớt ra một chút thời gian đến đọc sách, đây là năm đó khi tiên tri còn ở đây đã yêu cầu bọn họ làm như vậy, mà đã nhiều năm như vậy, hắn ta cũng đã tập thành thói quen.

Hình như nghĩ đến gì đó, Trần Thiên buông sách cổ ở trong tay xuống và nhìn về phía trước mặt không xa: “Có tin tức của Diệp Huyền không?"

Nơi Trần Thiên nhìn, một lão giả giống như quỷ mị lặng yên xuất hiện.

Lão giả mặc một bộ trường bào rộng rãi, hai tay giấu trong tay áo, trên người có khí tức âm hàn.

Lão giả lắc đầu: “Tạm thời chưa có tin tức của Trần Nhất Mộng, nhưng mà nếu hắn ta đã đồng ý ra mặt thì vấn đề cũng không lớn."

Trần Nhất Mộng, một trong số lục đại giáo tôn của Vạn Duy thư viện.

Trần Thiên nói khẽ: "Năm người còn lại thì sao?"

Lão giả trầm giọng nói: "Năm người còn lại không trả lời chúng ta. Nhưng nếu có ngày nào đó thư viện ta đến thời khắc sinh tử tồn vong thì ta tin chắc bọn họ và phu tử đều sẽ xuất hiện."

Trần Thiên lắc đầu cười một tiếng: “Dư Song trưởng lão, ngươi nói xem là vì ta làm phủ chủ cho nên bọn họ mới không trở lại đúng không?"

Lão giả tên là Dư Song lắc đầu: “Có nguyên nhân của ngươi, nhưng cũng không hoàn toàn là do ngươi. Năm đó tiên sinh biến mất, phần lớn bọn họ đều đi tìm tiên sinh, đối với bọn họ, thư viện có tiên sinh mới là thư viện của bọn họ, đây cũng là nguyên nhân tại sao lúc trước bọn họ không ra mặt tranh vị trí phủ chủ. Nhưng mà cũng có một bộ phận người rời đi là bởi vì ngươi, dù sao, sau khi ngươi tiếp quản thư viện thì tất cả những gì mà ngươi làm ra đã không giống như khi tiên sinh còn ở năm đó."

Trần Thiên nói khẽ: "Năm đó lão sư sáng lập Vạn Duy thư viện, dự tính ban đầu là giáo hóa chúng sinh, thư viện không nhận người dựa vào thiên phú, không nhận người dựa vào gia thế bối cảnh, chỉ cần muốn học thì bất kỳ người nào đều có thể vào Vạn Duy thư viện ta, cho dù là bản thân những học vên đó đại biểu cho một phương thế lực cũng có thể vào Vạn Duy thư viện. Thế nhưng tiên sinh lại chưa từng nghĩ những người này sau khi học thành ở Vạn Duy thư viện sẽ hoàn toàn không làm việc cho Vạn Duy thư viện."

Dư Song nói: "Mặc dù những người này không làm việc cho Vạn Duy thư viện, nhưng môn sinh của Vạn Duy thư viện ta cũng trải rộng Ngũ Duy, ai dám bắt nạt Vạn Duy thư viện ta?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận