Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 551: Không Phải Của Cổ Gia!

Đại thần tầng hai không nói, quay người rời khỏi tầng thứ nhất, mà sau khi đại thần tầng hai rời đi, Tiểu Linh Nhi lại hì hì cười một tiếng:

- Ngươi bị mắng!

Diệp Huyền có chút im lặng, không để ý tới Tiểu Linh Nhi, hắn rời Giới Ngục tháp, mà hiện tại, sắc trời đã tối!

Diệp Huyền đứng trên tường thành, nơi xa, hơn mười đạo khí tức mạnh mẽ đập tới!

Lại tới!

Những người trên tường thành lập tức trở nên ngưng trọng.

Rất nhanh, mười mấy đầu Yêu thú xông vào thành, chỉ một chốc, từng tiếng va chạm truyền tới.

Mà dưới thành, còn có ba tôn Yêu thú, ba tôn Yêu thú này, đều đạt tới Phá Không cảnh!

Tôn Yêu thú kia lãnh đạm:

- Cũng đúng, vậy đánh trước rồi nói sau!

Diệp Huyền cười nói:

Diệp Huyền gật nhẹ:

Tôn Yêu thú cầm đầu bước lên, nhìn thẳng Diệp Huyền:

Oanh!

Ba tôn Yêu thú cùng nhìn Diệp Huyền, Diệp Huyền liền nhảy xuống, nhìn qua đối phương:

Thanh âm vừa dứt, hắn đã vọt thẳng lên.

- Nhân loại, ngươi rất tự tin!

- Ai tới trước?

- Phải thì sao, không phải thì sao?

Mà Diệp Huyền lui lại, một thanh phi kiếm trong Kiếm hạp đã chém ra, tốc độ phi kiếm cực nhanh, nháy mắt đã tới trước mặt Yêu thú, mà ánh mắt tôn Yêu thú này hơi co lại, hai tay đưa lên chặn.

- Hỏi thăm một chút, có phải là Mục Xương kia để các ngươi tới?

Bành!

Mà tôn Yêu thú kia cũng trực tiếp biến mất tại chỗ, một khắc sau…

Một tiếng bạo tạc đột nhiên vang lên, một người một thú cùng lùi lại!

Một cỗ lực lượng cường đại từ trong nắm đấm bắn ra, nháy mắt bao phủ Diệp Huyền!

Một kiếm chém xuống, sắc mặt tôn Yêu thú kia hoàn toàn biến đổi, chân phải giẫm mạnh xuống đại địa, tay phải đưa lên đánh một quyền!

Tôn Yêu thú kia gắt gao nhìn Diệp Huyền:

Nó vừa dừng lại, Diệp Huyền đã đột nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu nó, một khắc sau, một đạo kiếm quang chém xuống.

Nói xong, hắn quay người rời đi.

Kiếm bị cản lại, mà tôn Yêu thú kia cũng lập tức lui mấy chục trượng!

Diệp Huyền dừng bước, quay người nhìn lại:

- Nhân loai!

Sau lưng, tôn Yêu thú kia trầm giọng:

Nhất Kiếm Định Sinh Tử!

- Động thủ đi!

Diệp Huyền lắc đầu, thu kiếm:

- Ngươi ta không oán không cừu, giết ngươi làm gì?!

Oanh!

Yên tĩnh!

Cả một vùng rung lên, ngay sau đó, tôn Yêu thú kia liên tục lùi lại, lui trọn vẹn hai trăm trượng, mà khi vừa dừng lại, một thanh kiếm đã điểm sát mi tâm nó!

Ầm ầm!

- Sao, còn muốn đánh?

Tôn Yêu thú kia lắc đầu:

- Ta thua!

Nói xong, nó lại nhìn Diệp Huyền:

- Ngươi thực sự không giết ta?

Diệp Huyền hỏi:

- Ngươi ta có thâm cừu đại hận gì sao?

Yêu thú lắc đầu.

Diệp Huyền cười nói:

Yêu thú kia nhìn thoáng qua, trong nạp giới có tới một vạn mai Tử Nguyên tinh, nó nhìn Diệp Huyền:

- Một chút tâm ý của ta!

Diệp Huyền cười nói:

- Đây là?

Diệp Huyền nghĩ một chút, sau đó bấm tay điểm một cái, một mai nạp giới bay tới trước mặt tôn Yêu thú kia, Yêu thú kia nhìn Diệp Huyền:

Dễ như vậy?

Tôn Yêu thú kia trầm giọng:

- Không thể nói!

Diệp Huyền cười hỏi:

- Như vậy, có thể nói xem, đối phương cho ngươi những gì?

Tôn Yêu thú kia hơi do dự, nói:

- Năm ngàn mai Tử Nguyên tinh!

Năm ngàn mai Tử Nguyên tinh!

Diệp Huyền ngẩn cả người.

Năm ngàn mai Tử Nguyên tinh đã có thể mời được ba tên Yêu thú cấp Phá Không cảnh?

- Ta biết, là tên Mục Xương kia!

Diệp Huyền ngừng bước:

- Trong học viện có người muốn giết ngươi!

Mà lúc này, tôn Yêu thú kia đột nhiên nói:

Nói xong, hắn quay người rời đi.

- Như vậy chẳng phải được rồi sao?! Có điều, nếu ngươi còn xuất thủ với ta, vậy đừng trách ta hạ thủ không lưu tình.

- Có ý gì?

Diệp Huyền nói:

- Kết bạn?

Yêu thú kia trầm mặc một hồi:

- Ngươi rất không tệ, ta nguyện kết giao bằng hữu với ngươi. Có điều, không thể nhận Tử Nguyên tinh!

Nói xong, nạp giới kia liền bay tới trước mặt Diệp Huyền.

Lại nói:

- Ngươi phải cẩn thận, người kia sẽ không bỏ qua cho ngươi. Nếu ngươi tiến vào học viện, sau này chúng ta còn nhiều cơ hội gặp lại!

Nõi ong, nó dẫm theo hai tôn Yêu thú còn lại quay người rời đi.

Mục Xương!

Diệp Huyền mỉm cười, nụ cười lạnh lẽo, một hồi sau liền quay người vào thành.

Hai canh giờ sau, một tia nắng xuất hiện, trời đã hửng sáng.

Đám Yêu thú lập tức thối lui, mà trong thành, lại xuất hiện thêm mấy cỗ thi thể.

Mỗi tối, đều có người chết!

Mà hiện tại, trong thành chỉ còn mười lăm người, mà mười lăm người này, căn bản không có liên hệ, thậm chí còn cẩn thận đề phòng.

Thời gian trôi qua, đảo mắt đã lại qua một ngày, sau ngày thứ ba, trong thành chỉ còn mười một người.

Mà hừng đông ngày hôm đó, Phong Cảnh xuất hiện trên tường thành, nhìn qua Diệp Huyền cách không xa, sau đó lại đưa mắt nhìn mọi ngươi:

- Từ giờ phút này, các ngươi là học viên Đạo Nhất học viện!

Thanh âm vừa dứt, lão bấm tay điểm một cái, mười một mai lệnh bài bay tới trước mặt đám Diệp Huyền.

Mặt trước, khắc một chữ “Đạo”

Nghe vậy, dám người liền lộ vẻ vui mừng.

Phong cảnh đột nhiên nói:

- Đi theo ta!

Cứ như vậy, đám người theo Phong Cảnh vào sâu trong thành, chỉ một chốc, đã tới trước một quang môn.

Phong Cảnh lãnh đạm nói:

- Vào đi!

Mọi người không chút chần chờ, bước qua quang môn…



Một phiến tinh không nào đó, có một tòa hắc sắc cung điện, cung điện rất lớn, tản ra khí tức âm sâm.

Ngay trên cung điện, có bốn chữ lớn: Vô Gian Luyện Ngục.

Một lão giả đột nhiên đi tới trước điện, đại môn tự động mở ra, lão bước vào trong.

Lão giả theo đường đi xuống, mãi tới tầng thứ sáu mới ngừng lại, không gian tầng thứ sáu rất lớn, đưa mắt không thấy tận cùng, mà không gian cũng âm u vô cùng, khắp nơi đều có thể cảm nhận được một cỗ tử khí.

Lão giả đi chừng nửa canh giờ mới ngừng lại, trước mặt không xa có một trụ đá, trên trụ đá có một nữ tử, nữ tử này bị một sợi hắc xích quấn chặt, không chỉ như thế, tứ chi còn bị bốn thanh hắc kiếm ghim lại.

Lão giả tới trước mặt nữ tử, nhìn nữ tử cười lạnh:

- Hóa ra, ngươi đem trọng bảo giao cho thứ nghiệt chướng kia. Nói cho ngươi một tin tốc, chúng ta đã tìm được tin tức của hắn, đồng thời đã phái người đi tìm hắn, tin rằng không qua bao lâu, đầu hắn sẽ xuất hiện trước mặt ngươi!

Nghe vậy, nữ tử trên trụ đột nhiên mở mắt.

Nàng nhìn chằm chằm lão giả, không nói.

Lão giả cười lạnh, nụ cười đầy mỉa mai:

- Độc Cô Huyên, năm đó ngươi là thần nữ cao quý chói mắt nhất Vị Ương Tinh vực, mà hiện tại lại rơi vào kết cục như thế, thế nào, có cảm tưởng gì không?

Nữ tử không nói.

Nụ cười của lão giả dần lạnh xuống:

- Ngươi không chỉ tự cam đọa lạc, tằng tịu với người khác, lại còn sinh ra một nghiệt chướng, đồng thời đem chí bảo Độc Cô gia ta cho nghiệt chướng kia, ngươi…

Nữ tử trên trụ đột nhiên nhìn lão giả, mặt không biểu tình:

- Món chí bảo kia là của phụ thân hắn, không phải của Độc Cô gia.

Lão giả đột nhiên trở nên dữ tợn:

- Phụ thân hắn? Độc Cô huyên, ngươi cũng biết chính bởi ngươi với hắn tằng tịu với nhua, nên Độc Cô gia ta mới đắc tội với Cổ gia, tới giờ vẫn đang bị Cổ gia công kích.

Nữ tử lãnh đạm nói:

- Nếu Độc Cô gia đủ mạnh, người khác sao dám lấn? Vấn đề của bản thân, lại đi trách người khác, Đại trưởng lão, mấy năm qua mà ngươi vẫn không chút tiến bộ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận