Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3141: Thế lực sau lưng rất mạnh

Đột nhiên Diệp Huyền nhìn về phía nữ tử đứng bên cạnh lão giả kia, trông thấy hắn nhìn sang, nữ tử trực tiếp đối diện tầm mắt với hắn.

Ánh mắt của Diệp Huyền chợt rơi xuống phần bụng của nữ tử, nữ tử nhíu mày lại, trong mắt lóe lên tia sáng sắc bén.

Diệp Huyền cười bảo: "Cô nương chớ có hiểu lầm, Diệp Huyền ta cũng không phải loại người háo sắc đó! Ta chỉ muốn tặng một món quà cho cô nương mà thôi!"

Nói rồi, hắn xòe tay ra, một miếng vảy xuất hiện trong lòng bàn tay hắn!

Chính là vảy của Nhị Nha!

Diệp Huyền đặt miếng vảy kia xuống mặt bàn sau đó nói: "Vật này ta cũng tình cờ có được, giờ tặng cho cô nương làm một chiếc hộ giáp đi!"

Lão giả nhìn miếng vảy kia, ngay khi trông thấy nó trong mắt hắn ta lập tức lóe lên vẻ kinh ngạc, hắn ta vội vầm miếng vảy lên quan sát một lúc lâu, cuối cùng nhìn về phía Diệp Huyền: "Lão hủ chưa từng thấy vật nào cứng cáp đến như vậy, tiểu hữu, đây chính là vật trên người yêu thú gì vậy?"

Diệp Huyền cười đáp: "Vảy trên người một tiểu muội muội của ta!"

Nói rồi, hăn đứng dậy sau đó lại bảo: "Vậy tiền bối có thể chuẩn bị sẵn sàng đi."

Nói xong, hắn ôm quyền: "Cáo từ!"

Lão giả cười đáp: "Tiêu tộc ta có thể giúp tiểu hữu nhưng không giúp công khai, tiểu hữu có hiểu ý của ta không?"

Diệp Huyền cười đáp: "Sắp rồi!"

Diệp Huyền cười nói: "Cô nương khách sáo rồi! Chỉ là một món quà nhỏ mà thôi!"

Lão giả nhìn Diệp Huyền đã rời đi đằng xa mà rơi vào trầm mặc.

Lão giả nhìn chằm chằm vào hắn, sau đó đưa miếng vảy kia cho nữ tử bên cạnh mình: "Càn Nhi, cảm ơn Diệp công tử!"

Dứt lời, hắn quay người rời đi.

Nói rồi, hắn lại nhìn về phía lão giả: "Tiền bối là một người thẳng thắn, ta cũng là một người thẳn thắn, tiền bối có thể cho ta một câu trả lời chính xác rồi chứ?"

Tiêu Càn Nhi nhận lấy miếng vảy rồi nhìn về phía Diệp Huyền: "Đa tạ Diệp công tử!"

Lão giả híp mắt lại: "Ngươi định ra tay?"

Lão giả lắc đầu: "Thanh kiếm đó không phải vật tầm thường đâu, chủ nhân của nó chắc chắn là một cường giả tuyệt thế! Ngoại trừ vậy ra, huyết mạch của hắn... huyết mạch chi lực của hắn không chỉ trên huyết mạch của Tiêu tộc ta, trên cả huyết mạch của Hách Lạp tộc mà thậm chí còn trên cả Ma Kha huyết mạch ngày xưa..."

Diệp Huyền gật đầu: "Hiểu!"

Nói rồi, hắn ta nhìn bóng lưng của Diệp Huyền đằng xa, nhẹ giọng nói: "Tuy rằng thiếu niên này có hơi màu mè nhưng hắn quả thật không đơn giản! Hơn nữa, nếu hắn đã dám một mình tới Vĩnh Sĩnh Giới, hơn nữa còn dám quay về Diệp tộc vậy chứng tỏ hắn nhất định phải có chỗ dựa!"

Đám người Đạo Nhất cũng vội vàng đi theo.

Lúc này, Tiêu Càn Nhi kia đột nhiên nói: "Gia gia, ta cảm thấy hắn đang lừa người!"

Tiêu Càn Nhi lắc nhẹ đầu: "Gia gia, nếu thế lực sau lưng hắn rất lớn mạnh, vậy một khi hắn tiêu diệt Diệp tộc xong cũng rất có khả năng sẽ trở thành kẻ địch mới của Tiêu tộc chúng ta."

Tiêu Càn Nhi trầm giọng nói: "Cho dù chúng ta không ra tay thì vẫn có thể ngồi làm ngư ông đắc lợi cơ mà!"

Lão giả nói tiếp: "Dã tâm của Diệp tộc không phải lớn bình thường thôi đâu, năm ấy bọn họ chính là đệ nhất đại tộc, mà bây giờ lại biến thành Tiêu tộc ta, ngươi cho rằng bọn họ sẽ cam lòng sao? Bây giờ có người tới gây rắc rối cho bọn họ, tại sao chúng ta lại không vui chứ?"

Lão giả cười đáp: "Quan trọng không? Không quan trọng, nếu hắn có thể tiêu diệt Diệp tộc vậy đối với Tiêu tộc chúng ta mà nói chính là một chuyện cực kỳ tốt ấy chứ!

Lão giả bảo: "Nói ưu điểm đi!"

Tiêu Càn Nhi rót một cốc trà cho lão giả, sau đó nói: "Gia gia cho rằng hắn có thể tiêu diệt được Diệp tộc?"

Tiêu Càn Nhi liếc mắt nhìn miếng vảy trong tay: "Vật này đúng là cực kỳ tốt nhưng hắn tặng vật này cho ta là có mục đích khác mà thôi."

Lão giả lắc đầu thở dài: "Nha đầu nhà ngươi... ngươi ta còn tặng quà cho ngươi nữa kìa!"

Tiêu Càn Nhi hơi nhíu mày lại, một lúc sau nàng lại lắc đầu: "Hình như không có ưu điểm gì cả!"

Còn nếu không thể tiêu diệt vậy cũng có liên quan gì đâu? Dù sao trong tộc bọn họ cũng tự dày vò lẫn nhau! Cho dù hắn có thể tiêu diệt được hay không thì đối với Tiêu tộc chúng ta cũng chỉ có lợi chứ không có hại!"

Tiêu Càn Nhi gật nhẹ đầu: "Ta hiểu rồi!"

Lão giả cười nói: "Ngươi cảm thấy con người Diệp Huyền này thế nào?"

Tiêu Càn Nhi lắc nhẹ đầu: "Màu mè, có hơi không thực tế!"

Lão giả lắc đầu: "Khác chứ! Nếu thế lực sau lưng người này thật sự rất lớn mạnh vậy đợi sau khi hắn tiêu diệt Diệp tộc rồi, Diệp Huyền hắn sẽ nợ Tiêu tộc chúng ta một ơn huệ, mà ơn huệ này rất đáng giá đấy."

Tiêu Càn Nhi không còn gì để nói.

Nói rồi, hắn ta nhìn Tiêu Càn Nhi, cười bảo: "Nha đầu, nhớ kỹ một điều rằng Tiêu tộc ta không phải vô địch, đừng nói là Tiêu tộc ta mà cho dù là Ma Kha Thần Tộc ngày xưa cũng không phải đã rút khỏi vũ đài lịch sử rồi hay sao? Nếu thế lực sau lưng hắn ta thật sự rất lớn mạnh vậy chúng ta thân thiện với bọn họ không phải là chuyện tốt hay sao"

Lão giả lại lắc đầu: "Nghĩ như vậy là sai rồi! Thứ nhất, nếu thế lực sau lưng hắn thật sự vô cùng mạnh vậy hắn cần gì phải tới tìm chúng ta! Nói theo chiều hướng xấu nhất, nếu như thế lực sau lưng hắn ta thật sự đủ lớn mạnh thì đã làm sao?"

Lão giả cười hỏi: "Ngươi cảm thấy hắn có mục đích gì?"

Tiêu Càn Nhi lắc đầu: "Không biết!"

Lão giả mỉm cười: "Hắn chỉ muốn cho thấy vật này không tầm thường, từ lúc bắt đầu cho đến khi kết thúc hắn đều chỉ muốn nói cho chúng ta biết thế lực sau lưng hắn rất mạnh!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận