Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1170: Ngươi hiểu ý ta chứ

Độc Cô Huyên!

Từ sau khi Độc Cô Huyên rời đi đã không còn tin tức gì của nàng nữa!

Diệp Huyền đã từng kêu Thượng Quan Tiên Nhi giúp thăm dò, nhưng vẫn không có một chút tin tức gì cả!

Hắn hơi nhíu mày lại, cứ cảm thấy Độc Cô Huyên không đơn giản, có hơi thần bí.

Diệp Huyền im lặng một lúc, sau đó nhẹ giọng nói: “Đến khi đó ta sẽ kêu Tiên Nhi tỷ tỷ lại giúp nghe ngóng xem sao.”

Diệp Linh gật đầu: “Ca, phụ thân của chúng ta là ai vậy?”

Phụ thân!

Diệp Huyền sững sờ.

Diệp Huyền quay người nhìn về phía nàng, Giản Tự Tại nhẹ giọng nói: “Ta phải đi rồi!”

Giản Tự Tại cười đáp: “Đi làm một vài chuyện.”

Lúc này, một nữ tử đi tới phía sau hắn.

Diệp Huyền sững sờ, sau đó hỏi: “Đi đâu?”

Một lúc sau, Diệp Huyền lắc đầu, cười bảo: “Không nghĩ mấy chuyện này nữa, dù sao thì nơi nào có ngươi, đối với ta mà nói cũng là nhà cả!”

Diệp Huyền gật đầu: “Ta biết rồi!”

Hắn cũng khá tò mò về phụ thân của mình vì Độc Cô Huyên chưa bao giờ từng nhắc đến hắn ta.

Diệp Huyền im lặng.

Diệp Linh cười ngọt ngào, sau đó dựa đầu mình lên người Diệp Huyền.

Rốt cuộc nam nhân đó là ai?

Đi!

Nói xong, nàng trực tiếp quay người biến mất ở phía cuối chân trời xa xăm.

Giản Tự Tại!

Đi rồi!

Giản Tự Tại nhẹ giọng nói: “Trong khoảng thời gian ngắn, mấy thần kia hắc hẳn sẽ không có hành động lớn gì, ngươi cần tranh thủ thời gian này để cải thiện bản thân, rõ chưa?”

Giản Tự Tại vỗ nhẹ lên vai Diệp Huyền, cười bảo: “Ngày sau gặp lại!”

Đạo Môn!

Diệp Huyền nhìn phía chân trời mà mỉm cười: “Tỷ, ngày sau gặp lại!”

Thượng Quan Tiên Nhi đáp: “Bọn họ muốn gặp ngươi!”

Giản Tự Tại!

Đạo Môn không giúp là sự lựa chọn của bọn họ, bọn họ cũng không có nghĩa vụ phải giúp hắn, hơn nữa, Đạo Môn cũng đã từng giúp hắn rồi, không thể vì lần này đối phương không giúp mà quên mất ân tình trước kia!

Đi mà không hề lưu luyến!

Diệp vương!

Nhìn thấy Diệp Huyền, đại trưởng lão ôm quyền: “Diệp vương.”

Thượng Quan Tiên Nhi và Diệp Huyền đi tới vương điện, lần này người tới là đại trưởng lão của Đạo Môn.

Nhân sinh tự tại!

Diệp Huyền nghĩ ngợi một chút, sau đó đáp: “Nói với bọn họ ta không có thời gian!”

Thượng Quan Tiên Nhi liếc mắt nhìn Diệp Huyền, gật đầu, sau đó quay người rời đi.

Lúc này, đột nhiên Diệp Huyền lại bảo: “Đợi đã, đi gặp chút xem thế nào!”

Lúc này, Thượng Quan Tiên Nhi tới trước mặt Diệp Huyền: “Đạo Môn đã tới!”

Diệp Huyền lạnh nhạt đáp: “Có nói lý do tới không?”

Trước đó trong trận chiến với Thần Điện, Đạo Môn không hề có một hành động gì cả.

Diệp Huyền hơi nhíu mày lại.

Bây giờ thân phận của Diệp Huyền không đơn giản, cho dù là Đạo Môn cũng không dám coi thường, hơn nữa, về mặt lễ nghi nhất định phải tôn trọng.

Bây giờ Diệp Huyền gần như đã tập trung toàn bộ cường giả hàng đầu ở Huyền Hoàng Đại Thế Giới lại, không nói người sau lưng hắn, mà chỉ riêng thực lực cá nhân hắn và mấy người bên cạnh hắn kia đã đủ để khiến bọn họ kiêng dè rồi.

Diệp Huyền cười đáp: “Đại trưởng lão chắc là tới tìm Tiểu Thất.”

Đại trưởng lão hơi dơ dự, sau đó nói: “Tiểu Thất đang bế quan, không gặp được!”

Diệp Huyền gật đầu: “Lần này đại trưởng lão tới là có chuyện gì?”

Đại trưởng lão nghĩ ngợi, sau đó nói: “Diệp vương, thật không dám giấu gì, lần này tới là có chuyện cần nhờ!”

Diệp Huyền cười đáp: “Nói nghe đi!”

Đại trưởng lão trầm giọng bảo: “Chúng ta muốn khu địa bàn thiên môn của Thần Điện.”

Nghe thế, hai mắt Diệp Huyền hơi híp lại.

Khu địa bàn đó có thể nói là chỗ có linh khí tinh thuần nhất ở Huyền Hoàng Đại Thế Giới, hơn nữa, nơi đó từng là sào huyệt của Thần Điện, vì thế, trong đó có rất nhiều bản nguyên tử khí của vũ trụ này, mấy bản nguyên tử khí này quá quan trọng với cường giả Đăng Phong cảnh.

Có thể nói, bây giờ nơi đó chính là chỗ tốt nhất ở Huyền Hoàng Đại Thế Giới!

Phải biết rằng, tuy Thanh Nhi đã phá vỡ cấm chế mà thần đã che phủ lên toàn bộ Huyền Hoàng Đại Thế Giới, nhưng bản nguyên tử khí hỗn độn này cũng cực kỳ ít, vì phần lớn đều đã bị mấy vị thần kia lấy đi, còn lại không nhiều thì đều ở trong thiên môn đó hết.

Sau khi trận đại chiến với Thần Điện kết thúc, nơi đó vẫn luôn bỏ trống, cho dù là Huyền Hoàng chủ hay là các thế lực lớn như Hiên Viên gia đều từng nghĩ đến, nhưng bọn họ đều không mở miệng.

Vì nơi này theo lý nên là của Diệp Huyền!

Diệp Huyền đã chia bảo vật trong này cho các thế lực, nếu còn mở miệng đòi nơi này nữa vậy thật đúng là lòng tham không đáy.

Mà Diệp Huyền cũng không ngờ Đạo Môn này vừa tới đã mở mồm đòi nơi tốt nhất này…

Hắn chỉ cười mà không nói.

Đại trưởng lão trầm giọng bảo: “Diệp vương, nơi này đối với Đạo Môn ta rất quan trọng, Đạo Môn ta cũng rất bất đắc dĩ!”

Diệp Huyền cười bảo: “Đại trưởng lão đang uy hiếp ta sao?”

Sắc mặt của Đại trưởng lão hơi thay đổi, vội vàng đáp: “Hiển nhiên không phải, Diệp vương, chúng ta không có ý định đối địch với Diệp vương, chỉ là, nơi đó thật sự quá quan trọng với chúng ta…”

Diệp Huyền chợt cười bảo: “Đại trưởng lão, đây là logic gì vậy? Ta cũng cảm thấy mấy chí bảo và tinh thạch của Đạo Môn rất quan trọng đối với ta, sao nào, có phải Đạo Môn cũng phải cho ta không?”

Nghe thế, sặc mặt đại trưởng lão trông khó coi hẳn đi.

Diệp Huyền khẽ cười, nói: “Đại trưởng lão, nơi đó không phải vật sở hữu riêng của Diệp Huyền ta mà là dùng mạng của các cường giả Bắc Cảnh ta để đổi, là dùng mạng để đổi đấy, ngươi hiểu ý của ta chứ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận