Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 2333: Hay là phản kháng một chút nhỉ

Cầu Tử!

Đạo Kinh võ học!

Hắn đánh ra hai quyền, một luồng sức mạnh như muốn hủy diệt đất trời bùng phát. Có điều, một đường bạch quang đã ngăn chặn nó lại, song đúng lúc đó, đường bạch quang cũng trở nên hư ảo!

Bởi lẽ còn có sức mạnh Đạo Tắc của Giới Ngục tháp!

Diệp Huyền gào lên: "Chém!"

Dứt lời, kiếm linh bỗng nhiên bay ra từ eo hắn, sau đó chém thẳng xuống dưới!

Đường kiếm này chém trực tiếp lên đường bạch quang kia.

Rầm!

"Không thể, tuyệt đối không thể, ngươi không thể thoát ra từ trong cơ thể ta."

Hoàng Đông Kiệt trào phúng nói.

"Ngươi, ngươi!"

"Cần gì phải tự lừa mình dối người, ngươi đường đường là một vị yêu vương còn cần mở quan tài mới có thể xác nhận tình hình trong cơ thể."

"Ngươi đang phấn khích cái gì?"

"Nơi có ánh sáng thì có ta, không có ánh sáng ta vẫn tồn tại. Vì ta là một cái bóng, cái bóng ở khắp mọi nơi."

Bạch quang vỡ vụn, Diệp Huyền lùi về phía sau một bước rồi lại đánh một quyền lên mặt Lục công chúa.

"Ngươi, sao ngươi lại có thể làm được như vậy?"

Hoàng Đông Kiệt lên tiếng, chẳng qua lúc này giọng nói của Hoàng Đông Kiệt không phải truyền ra từ trong quan tài mà là ở bên ngoài truyền đến.

Rầm!

"Ngươi chắc chắn là giả, là hư ảnh, là thủ đoạn ngươi cố ý để lại hù dọa ta. Ngươi không ở trong quan tài, để ta mở quan tài xác nhận, thả bản thể của ngươi ra."

Hoàng Đông Kiệt trêu chọc.

Thấy Hắc Đế còn nguyên vẹn thoát ra, Quan Tài Đen trợn tròn mắt.

"Không thể, dù là ảnh tử yêu bị ta nhốt vào cũng không ra được, trừ khi..."

Thân thể Quan Tài Đen đang run rẩy, rõ ràng hắn xác định bên trong quan tài của hắn trống rỗng.

"Ngươi muốn luyện hóa cái bóng chẳng phải là si tâm vọng tưởng hay sao?"

"Không phải ngươi hùng hổ nói rằng hôm nay không phải ngươi chết chính là ta vong, sao bây giờ lại muốn chạy."

Quan Tài Đen nhìn Hoàng Đông Kiệt một hồi, sau đó dưới quan tài của hắn bôi dầu chuẩn bị chạy trốn.

"Xin lỗi, ta đói."

"Ồ, phát hiện ra rồi sao, sau đó, có phải ngươi muốn tìm ra bản thể của ta để giam giữ hay không?"

Hắn ta thở dài một hơi, lại liếc nhìn Diệp Huyền ở phía không xa. Ban đầu hắn ta có hơi hận Diệp Huyền, song hiện giờ... Kết cục của cái tên này e là còn thảm hơn cả hắn ta!

"Không phải ngươi là bản thể!"

Diệp Huyền không cam tâm.

Ở phía xa xa, Diệp Huyền hít một hơi thật sâu. Lần này không những tóc hắn biến thành màu trắng, đến gương mặt của hắn cũng trở nên già nua.

Dẫu sao thì vị Lục công chúa của Đạo Đình kia cũng cực kì hận Diệp Huyền!

Hoàng Đông Kiệt vẫn là biểu cảm gợi đòn.

Cái bóng nhô lên khỏi mặt đất và nuốt chửng Quan Tài Đen.

Sau khi ăn Quan Tài Đen xong, Hoàng Đông Kiệt đánh sạch đá chiếu ẩn giấu xung quanh, hình chiếu khắp nơi cứ kết thúc như vậy.

"Nhanh, lập tức chạy tới quận Long Môn thanh trừ độc tố còn sót lại."

Một giây sau cơ thể của hắn không thể di chuyển được vì cái bóng của hắn đã bị cái bóng của Hoàng Đông Kiệt trói chặt nên bản thể của hắn không thể nhúc nhích được.

Quan Tài Đen sợ hãi, trong lòng sinh ra sợ hãi xin Hoàng Đông Kiệt tha mạng.

"Tha, tha mạng cho ta!"

Hoàng Đông Kiệt thông qua cái bóng kéo Quan Tài Đen từ trên cao xuống, trêu tức nhìn Quan Tài Đen nói.

Ban nãy hắn chỉ thiếu một chút nữa thôi!

Chỉ một chút nữa thôi là hắn có thể giết được nữ nhân đó!

Mẹ kiếp, Âm Gian chơi đánh hội đồng!

Lúc này, Vô Tâm đột nhiên đi tới bên cạnh Diệp Huyền, hắn ta quan sát đối phương: "Ngươi tên là Diệp Huyền?"

Diệp Huyền nhìn Vô Tâm, hắn ngoác miệng cười: "Thật ngại quá, hại cả ngươi rồi!"

Vô Tâm lắc đầu: "Thôi! Ta thấy đây chính là số mệnh rồi! Ngày xưa ta cũng cho rằng mình có thể nắm giữ được vận mệnh của mình! Thế nhưng bây giờ xem ra đó là điều không thể, bằng không sao ta có thể gặp cái tên lừa đảo như ngươi được chứ?"

Diệp Huyền: "..."

Vô Tâm nằm bên cạnh hắn: "Ta cũng từ bỏ phản kháng đây! Ba mươi bảy cường giả Chứng Đạo cảnh, lão tử không muốn đánh đâu, mà cũng chẳng đánh lại được!"

Nói đoạn, hắn ta nhìn Diệp Huyền, cười he he: "Ta có thể sẽ được chết thoải mái một chút, nhưng ngươi thì không! Âm Gian không phải một nơi bình thường, bàn về dày vò người khác thì nơi này là mạnh nhất chư thiên vạn giới, ngươi phải chuẩn bị tâm lí!"

Diệp Huyền đen mặt: "Ngươi đang vui khi người khác gặp họa hả?"

Vô Tâm cười ha ha: "Nói thật thì ta vẫn còn hơi tức đấy! Ngươi lừa lão tử quá thảm luôn!"

Diệp Huyền: "..."

Đúng lúc đó, Lục công chúa đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, nàng ta đứng từ trên cao nhìn xuống, đang định nói gì đó thì Diệp Huyền bỗng nhảy dậy. Dưới ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, hắn ôm chầm lấy Lục công chúa, sau đó đâm một kiếm từ phía sau lưng nàng ta. Hắn không hề nương tay với đường kiếm này mà dùng hết sức mạnh của cơ thể mình.

Một kiếm đâm vào, kiếm xuyên qua cơ thể Lục công chúa, và cũng xuyên qua cơ thể hắn.

Tất cả mọi người đều kinh hãi!

Lúc này, Lục công chúa đánh một chưởng lên ngực Diệp Huyền.

Phụt!

Diệp Huyền phun một ngụm máu tươi, cả người hắn bay ngược về phía sau.

Vô Tâm ở một bên chớp mắt, đoạn nói: "Vị huynh đài này đúng là một người liều mạng... Hay là lão tử cũng phản kháng một chút nhỉ?"...
Bạn cần đăng nhập để bình luận