Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1235: Trùng hợp như vậy sao?

Viên Tiểu Đao nhìn về phía Diệp Huyền: “Ra tay đi!"

Diệp Huyền không phí lời thêm nữa, trực tiếp đâm một nhát kiếm tới.

Một kiếm này, hắn không sử dụng bất kỳ huyền khí và kiếm kỹ gì mà chỉ là kiếm kỹ đơn thuần.

Nhìn thấy Diệp Huyền xuất kiếm, A Liên đang đứng bên cạnh lắc đầu cười một tiếng, nàng biết tại sao Diệp Huyền dám khiêu chiến với Viên Tiểu Đao rồi.

Hắn nói luận bàn chính là không sử dụng bất kỳ huyền khí gì, chỉ tỷ thí kiến thức cơ bản.

Viên Tiểu Đao sao không biết ý của Diệp Huyền chứ? Nàng cũng không sử dụng huyền khí, lập tức nhẹ nhàng kẹp lấy kiếm, mà một hành động này đã trực tiếp kẹp lấy kiếm của Diệp Huyền, đúng lúc này, Diệp Huyền đột nhiên buông kiếm ra, hắn trực tiếp xông thẳng về phía trước.

Nhưng hắn còn chưa đụng vào Viên Tiểu Đao thì phần bụng đã cảm thấy đau đớn, sau đó cơ thể hắn lùi lại mấy chục trượng!

Diệp Huyền dừng lại, hắn ngây ngẩn cả người.

Ầm!

Cách phía xa, Diệp Huyền trầm ngâm một lát sau đó nói: "Tiếp tục!"

Ầm!

Viên Tiểu Đao cũng không tiếp tục xuất thủ, nàng chỉ nhìn Diệp Huyền như vậy: “Tiếp tục chứ?”

Viên Tiểu Đao khẽ nhấc bàn tay ngọc: “Đến!"

Viên Tiểu Đao cười nói: "Lấy tĩnh khống chế động sao? Tới thử coi!"

Nơi xa, Viên Tiểu Đao nắm chắc kiếm trong tay, lạnh nhạt nói: "So kỹ năng cơ bản với ta? Ngươi dựa vào cái gì để so với ta? Ta luyện mấy ngàn năm, còn ngươi mới luyện bao lâu? Nếu không phải ngươi có một đống bảo vật thì ngươi chính là đệ đệ trong đệ đệ, hiểu chưa?"

Viên Tiểu Đao cũng nhấn ngón tay một cái, kiếm trong tay nàng bay đến trước mặt Diệp Huyền.

Diệp Huyền nhún người nhảy lên, nhảy một cái đã trực tiếp vọt tới trước mặt Viên Tiểu Đao, mà lúc này, Viên Tiểu Đao đột nhiên biến mất, tốc độ cực nhanh, sắc mặt của Diệp Huyền đại biến, bỗng quay người đấm ra một quyền!

Diệp Huyền trầm giọng nói: "Ngươi đừng phách lối, chúng ta tiếp tục!"

Cùng một tiếng trầm đục vang lên, cả người Diệp Huyền thối lui đến vài chục trượng.

Lúc này, Diệp Huyền xuất kiếm.

Một quyền này của hắn vừa tung ra, cả người đã trực tiếp lùi nhanh lại mấy chục trượng, mà hắn còn chưa dừng lại thì Viên Tiểu Đao đã một lần nữa xuất hiện ở trước mặt của hắn, sau một khắc, Diệp Huyền chỉ cảm thấy hoa mắt, hắn theo bản năng giơ hai tay chặn lại.

Một kiếm này bình thường không có gì lạ, thậm chí còn hơi chậm, nhưng là nó lại chuẩn xác đâm vào đầu ngón tay Viên Tiểu Đao.

Diệp Huyền cầm lấy kiếm, hai mắt hắn chậm rãi nhắm lại, không hề ra tay.

Vừa dứt lời, người nàng đột nhiên biến mất, nàng không sử dụng huyền khí, cũng không sử dụng bất cứ thần thông chi thuật gì, nhưng tốc độ của nàng vẫn nhanh không thể tưởng tượng nổi.

Trường kiếm trong tay Diệp Huyền rung lên kịch liệt, một luồng sức mạnh cường đại thông qua trường kiếm trong tay của hắn đánh lên cơ thể hắn.

Vừa dứt lời, ngón tay nàng đột nhiên run nhẹ.

Ầm!

Cả người Viên Tiểu Đao trực tiếp bị một kiếm này của Diệp Huyền ép ngừng, không chỉ có như thế, giờ khắc này, sức mạnh trên đầu ngón tay của nàng cũng bị một kiếm này của Diệp Huyền đánh tan!

Trong nháy mắt Diệp Huyền lùi nhanh lại!

Ầm!

Cho dù không sử dụng huyền khí thì hắn cũng không đánh lại Viên Tiểu Đao, ở phương diện trình độ võ đạo, đối phương cao hơn hắn rất nhiều.

Nơi xa, Diệp Huyền ngừng lại, hắn lắc đầu: “Đánh không lại!"

Ở phương diện sức mạnh thì hắn cũng kém xa Viên Tiểu Đao.

Trong mắt Viên Tiểu Đao lóe lên vẻ kinh ngạc: “Đúng là có tài, tiếp tục đi!"

Trường kiếm trực tiếp bị ngăn cản, nhưng lúc này, Diệp Huyền lại giống như ma quỷ xuất hiện trước mặt nàng, ngay sau đó, một nắm đấm đánh thẳng vào mặt nàng.

Viên Tiểu Đao không hề trốn tránh mà cũng tung một quyền ra.

Ầm!

Ầm!

Viên Tiểu Đao cũng chỉ chặn lại.

Diệp Huyền bị đẩy phải liên tục lùi lại, Viên Tiểu Đao định đuổi theo, mà lúc này, kiếm trong tay Diệp Huyền đột nhiên bay ra.

Ầm!

Cho dù là tốc độ hay là sức mạnh hoặc là ý thức chiến đấu, hắn đều có sự chênh lệch rất lớn với đối phương!

Cường giả như Viên Tiểu Đao thật sự rất thực tế.

Viên Tiểu Đao nhìn thoáng qua Diệp Huyền: “Ngươi cũng không kém cho lắm."

Diệp Huyền lắc đầu cười một tiếng: “Thực lực của Viên cô nương mạnh mẽ, ta thua tâm phục khẩu phục."

Trong mắt Viên Tiểu Đao lóe lên một tia kinh ngạc, nàng hoàn toàn không ngờ Diệp Huyền lại nhận thua thoải mái như vậy.

Lúc này, A Liên đột nhiên nói: "Cơ sở của ngươi đã rất vững chắc, nhưng nếu so với Viên cô nương thì vẫn có sự chênh lệch không nhỏ, dù sao thì nàng có thể đi tới một bước này chắc chắn cũng có bản lĩnh thật, nếu không có thì cũng không thể nào đi được tới một bước này. Sau này nếu như gặp được những cường giả khác của Thần Điện, tuyệt đối không thể chủ quan, hiểu chưa?"

Diệp Huyền gật đầu: “Ta biết."

Lúc này, Viên Tiểu Đao đột nhiên nói: "Diệp Huyền."

Diệp Huyền nhìn về phía Viên Tiểu Đao, Viên Tiểu Đao cười nói: "Chúc ngươi và vị thần tiếp theo vui vẻ, tạm biệt.”

Nói xong, nàng quay người rời đi.

Diệp Huyền ngây ngẩn cả người, sau đó nói: "Viên cô nương, ngươi không giết ta sao?"

Ở phía xa, giọng nói của Viên Tiểu Đao vọng lại: “Không giết! Ta đã biết vị kế tiếp sẽ tới là ai, Diệp Huyền, ngươi tự cầu phúc đi, ha ha..."

Cười trên nỗi đau của người khác!

Diệp Huyền nhìn về phía A Liên, có chút không hiểu: “A Liên tiền bối, nàng ta?"

A Liên trầm mặc một lát, sau đó nói: "Chúng ta cũng phải rời đi rồi."

Diệp Huyền trầm giọng hỏi: "Luôn bây giờ?"

A Liên gật đầu: “Con đường sau này, ngươi phải tự đi."

Nói xong, nàng đang định rời đi nhưng mà đúng lúc này lại có một giọng nói đột nhiên vang lên bên cạnh: “Trùng hợp như vậy sao..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận