Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1198: Tình thế không thuận lợi

Vút!

Kiếm lại bay đi.

Ở phía xa, Lý Dịch Đao tiến lên trước một bước và vung đao.

Uỳnh!

Kiếm của Diệp Huyền lại bị chém bay một lần nữa, thế nhưng đúng lúc đó, Diệp Huyền đã xuất hiện trước mặt Lý Dịch Đao. Hắn túm lấy chuôi kiếm rồi đâm thẳng về phía trước, nhắm đúng giữa đầu hai lông mày của Lý Dịch Đao.

Một kiếm này diễn ra rất nhanh!

Lần này thì Lý Dịch Đao không chọn đỡ, bởi nếu đỡ thì đao thế của nàng sẽ yếu đi, nàng chỉ đành chém đao về phía cổ của Diệp Huyền.

Hai người đều không chặn đòn, cũng không nhún nường!

Trên võ đài, đao của Lý Dịch Đao đâm vào sườn trái của Diệp Huyền khoảng nửa tấc, mà kiếm của Diệp Huyền thì đâm vào giữa mi gian của Lý Dịch Đao khoảng nửa tấc.

Diệp Huyền thu kiếm lại, Lý Dịch Đao cũng thu đao.

Tất cả mọi người đều sững sờ.

Bọn họ không có thâm cừu đại hận gì, chỉ là tỉ thí mà thôi, thế nên hai người đều không giết hẳn đối phương.

Mọi người: “…”

Diệp Huyền gật đầu.

Vụt vụt!

Diệp Huyền mỉm cười: “Ngươi rất mạnh!”

Chết rồi ư?

Hai vệt máu tươi bắn lên võ đài…

Cả hai đều nương tay!

Nói đoạn, nàng bèn quay người rời đi.

Đừng bảo là cả hai đồng quy vu tận nhé!

Diệp Huyền do dự trong chốc lát rồi trả lại kiếm cho nam tử trước đó: “Cảm ơn nhé huynh đệ!”

Lý Dịch Đao liếc nhìn Diệp Huyền, nàng nói: “Ngươi muốn tiến bộ?”

Lý Dịch Đao nói: “Đi theo ta!”

Diệp Huyền do dự trong chốc lát rồi hỏi: “Ngươi đang tìm một yêu thú có trình độ như thế nào?”

Một lát sau, Diệp Huyền đi theo Lý Dịch Đao tới một dãy núi.

Hắn đã từng thấy yêu thú ở đây. Đúng là bọn yêu thú ở nơi này rất mạnh, hơn nữa Lý Dịch Đao còn đưa hắn tới nơi này, vậy chắc chắn yêu thú mà nàng muốn tìm không hề tầm thường!

Mọi người có mặt bèn liếc mắt nhìn nhau.

Bởi lẽ hắn đã ra ngoài quá lâu!

Nói xong, hắn quay người rời đi.

Do vậy, hắn muốn mau chóng quay về!

Hắn không biết khi nào thì Thần Điện lại tiến công!

Diệp Huyền biết, chắc chắn Thần Điện sẽ không bỏ qua.



Chiến đấu!

Diệp Huyền hít sâu một hơi. Trong khoảng thời gian này, có thể nói thực lực của hắn đã tiến bộ như bay, sở dĩ hắn tiến bộ được như thế là bởi chiến đấu!

Diệp Huyền nhìn về phía dãy núi trước mặt, hiện giờ hắn không còn nhiều thời gian nữa.

Trên đường đi, Lý Dịch Đao nói: “Nơi này có hung thú, bọn chúng có kinh nghiệm chiến đấu đầy mình cùng với khả năng chiến đấu và sức phòng ngự vô cùng mạnh. Nếu chúng ta muốn đánh bại bọn chúng thì chỉ có thể nhờ vào trí thông minh và sức chiến đấu. Đồng thời khi giao đấu với bọn chúng, chúng ta cũng sẽ gặt hái được rất nhiều điều.”

Diệp Huyền trầm mặc.

Yêu thú mạnh nhất!

Lý Dịch Đao đáp một cách thản nhiên: “Yêu thú mạnh nhất!”

Có điều, trước khi quay về, hắn vẫn muốn rèn luyện bản thân thêm!

Mà đây là một cơ hội quý giá vô cùng!

Có thể tưởng tượng được hiện giờ nếu Diệp Huyền mà ra ngoài và nắm Thiên Tru kiếm trong tay…

Lúc này, Lý Dịch Đao bỗng nói: “Đi thôi! Để ta chọn cho ngươi một con!”

Nói đoạn, nàng bèn bước về phía dãy núi.

Diệp Huyền cũng đi theo sau.

Một lát sau, Lý Dịch Đao đưa Diệp Huyền tới một ngọn núi lớn. Phía trước ngọn núi có một con yêu thú hình dáng như một con hổ, sau lưng còn mọc cánh, khắp người nó được bao phủ bởi lớp vảy đen tuyền.

Thấy Lý Dịch Đao và Diệp Huyền đi tới, con yêu thú đó liếc nhìn hai người: “Tiếp tục?”

Lý Dịch Đao nói: “Đổi cho ngươi một đối thủ khác!”

Từ trước đến nay khi giao đấu với con yêu thú này, Lý Dịch Đao toàn thua!

Sở dĩ nàng đưa Diệp Huyền tới đấu với con yêu thú này là bởi nàng muốn xem hắn đánh con yêu thú này kiểu gì!

Học tập!

Diệp Huyền bước về phía con yêu thú, còn Lý Dịch Đao thì lùi sang một bên.

Nhưng thôi, coi như đây là cơ hội để hắn kiểm tra thực lực của mình vậy!

Muốn dùng loại kiếm này để phá vỡ sức phòng ngự của con yêu thú kia thì có vẻ khó đây!

Con yêu thú gật đầu: “Đánh kiểu gì cũng được!”

Diệp Huyền bèn đáp: “Được!”

Nói xong, hắn bèn chuẩn bị ra tay. Có điều đúng lúc ấy, hình như Diệp Huyền lại nghĩ ra điều gì đó, hắn nhìn về phía Lý Dịch Đao: “Lý cô nương, ngươi có kiếm không?”

Kiếm!

Khi đối đầu với con yêu thú này, Diệp Huyền không dám lơ là, càng không dám đánh tay không!

Đùa hả, hiện giờ sức mạnh cơ thể của hắn vẫn chưa bằng lúc ở bên ngoài, giờ giao đấu với con yêu thú này chỉ có cách dựa vào trí thông minh thôi!

Lý Dịch Đao liếc nhìn Diệp Huyền, nàng búng tay, một thanh trường kiếm bèn xuất hiện trước mặt hắn.

Thanh kiếm dài khoảng bốn thước, đây chỉ là một thanh kiếm bình thường.

Diệp Huyền nhìn chuôi kiếm, hắn trầm ngâm mất một lúc.

Diệp Huyền chần chừ một lát rồi nói: “Đánh kiểu gì cũng được à?”

Con yêu thú cũng gật đầu: “Tới đi!”

Diệp Huyền gật đầu: “Đúng vậy!”

Con yêu thú quan sát Diệp Huyền, đoạn bảo: “Kiếm tu?”

Lý Dịch Đao gật đầu: “Chính là hắn.”

Con yêu thú nhìn về phía Diệp Huyền: “Hắn?”

Nàng hết cách, tình thế không thuận lợi mà!

Nhưng giờ nàng muốn nhìn từ góc độ khác, phải xem xem Diệp Huyền đánh con yêu thú kia kiểu gì, sau đó rút ra bài học.

Ở phía xa, Diệp Huyền đã tới trước mặt con yêu thú. Lúc này, con yêu thú cũng giơ tay đập về phía hắn.

Sắc mặt Diệp Huyền chợt thay đổi, hắn nghiêng người tránh thoát khỏi đòn tấn công khởi đầu của con yêu thú. Sau đó, hắn thuận thế xông lên phía trước, đang định rút kiếm thì bỗng con yêu thú kia trực tiếp xông về phía hắn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận