Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1494: Xử bọn họ

Tiểu Nha vỗ tay, sau đó nàng nhìn về phía tiểu nam hài vẫn đang kêu gào trên mặt đất. Tiểu Nha đi tới trước mặt hắn ta, tiểu nam hài sợ hãi, vội vàng lùi về phía sau.

Tiểu Nha không đánh hắn ta nữa mà đỡ hắn ta dậy, sau đó lấy một cây kẹo hồ lô cho hắn ta: “Ăn đi!”

Tiểu nam hài nhìn Tiểu Nha, hắn ta hơi do dự.

Tiểu Nha lại bảo: “Ngươi đang giận đấy à?”

Tiểu nam hài gật đầu theo bản năng, song rất nhanh sau đó hắn ta lại lắc đầu: “Không… không giận…”

Nói đoạn, hắn ta cầm lấy kẹo hồ lô và bắt đầu ăn. Rất ngọt, ngon lắm, thế là hắn ta lại phì cười! Hắn ta còn đắc ý, phe phẩy cây kẹo với mấy đứa trẻ khác!

Rất nhanh sau đó, tiểu nam hài đã quên sạch mình vừa ăn một cú đá của Tiểu Nha, giờ đây hắn ta đã trở thành một “cái đuôi” trung thành của tiểu nữ hài!

Trước cổng thành, Tiểu Nha nhìn về phía xa xa, nàng nói: “Tiên sinh… ngươi nhất định phải trở về đó!”

Tu La Địa Ngục.

Thẩm Tinh Hà và Lưu Ung cũng không rời đi, về phần Trương Văn Tú thì không biết đã chạy tới chỗ nào.

Không một ai biết tiên tri xuất hiện khi nào, cũng chẳng ai biết tiên tri biến mất lúc nào.

Ở bên cạnh, Diệp Linh lẳng lặng trông coi.

Luân Hồi thành!

Bởi vì nàng vừa ra đời đã phải gánh trách nhiệm thủ hộ Tu La Địa Ngục, Tu La Địa Ngục này vây khốn Vong Giả Đại Đế, sao lại không phải là vây khốn Tu La nhất tộc các nàng?

Nói xong, nàng bèn quay người rời đi.

Bên cạnh Diệp Huyền, Diệp Linh bình tĩnh nhìn hắn, hai tay nàng không hề buông hắn ra, giờ khắc này, Trong đầu nàng không ngừng nhớ lại những chuyện năm đó khi ở Thanh thành.

Nói một cách nghiêm khắc hơn thì nơi đây là cấm địa thứ tư của Ngũ Duy vũ trụ, bởi lẽ nơi này là nơi tiên tri từng xuất hiện, cũng là nơi tiên tri biến mất.

Trên cổng thành có một tấm bia, tấm bia này rất cũ, bên trên chỉ có hai chữ đã phai mờ, đó là Luân Hồi.

Lúc này, khí tức của Diệp Huyền đã triệt để bình ổn lại, nhưng hắn vẫn chưa tỉnh.

Mà chính người thiếu niên trước mắt này đã cho nàng cảm nhận được tình thân mà nàng chưa bao giờ từng cảm nhận được!

Hắn ta chính là một câu đố!

Đúng lúc này, ngón tay Diệp Huyền đột nhiên run rẩy, Diệp Linh vội vàng nhìn về phía hắn, nói khẽ: "Ca?"

Trước khi quen biết Diệp Huyền, đời này nàng chưa bao giờ cảm nhận được tình thân.

Vì giải quyết Tu La Địa Ngục, nàng đã vận dụng bí thuật Tu La tộc tiến vào luân hồi truy tìm tiên tri, nhưng không ngờ không đuổi kịp Tiên Tri, lại còn trở thành muội muội của Diệp Huyền.

Diệp Linh gật đầu: “Đã rời khỏi!"

Đời này nàng rất ít cười!

Trong nháy mắt vẻ mặt Diệp Huyền lạnh xuống: “Xử bọn họ!"

Diệp Huyền quay đầu nhìn về phía Diệp Linh, nói khẽ: "Linh Nhi!"

Nói xong, nàng đứng lên, sau đó nhìn về phía Tu La thích trong tay: “Bây giờ ta muốn làm hai chuyện, chuyện thứ nhất chính là tìm Vong Giả Đại Đế và những oan hồn ác quỷ đã chạy đi, ta đã từng hứa với sư phụ ta là sẽ không để cho những oan hồn ác quỷ này chạy ra làm hại thế gian!"

Diệp Huyền chậm rãi mở hai mắt ra, hai mắt hắn vẫn còn đỏ như máu nhưng đã có chút thanh tỉnh.

Tỉnh lại Tu La chi hồn!

Diệp Linh nói: "Đánh thức Tu La chi hồn này!"

Diệp Huyền hỏi: “Chuyện thứ hai?"

Nghe được Diệp Huyền gọi mình, Diệp Linh lập tức cười.

Phệ Linh tộc nhằm vào hắn thì được, nhưng nhằm vào Diệp Linh thì không được!

Lần này, Phệ Linh tộc liên hợp với Vong Giả Đại Đế cùng nhằm vào Diệp Linh, xém chút giết chết nàng, chuyện này Diệp Huyền hắn làm sao có thể nhịn được? Hơn nữa, Phệ Linh tộc cũng sẽ không bỏ qua cho hắn và Diệp Linh!

Nghe được Diệp Huyền nói như vậy, Diệp Linh khẽ gật đầu: “Giết chết bọn họ!"

Diệp Huyền chậm rãi ngồi dậy, hắn nhìn thoáng qua bốn phía, sau đó nói: "Chúng ta đã rời khỏi Phệ Linh tộc?"

Thấy thế nào?

Diệp Linh nhìn Diệp Huyền: “Ca, chuyện này ngươi thấy thế nào?"

Diệp Huyền cười nói: "Không sao là tốt rồi!"

Thẩm Tinh Hà đang đứng bên cạnh nhăn mặt lại, Diệp Huyền không biết Tu La thích này đáng sợ như thế nào nhưng mà bọn họ biết, nếu như Tu La chi hồn của Tu La thích này bị đánh thức, vậy thanh Tu La thích này sẽ trong nháy mắt vượt qua cả Thiên Đao và Trượng Thiên Xích!

Hơn nữa tăng thêm thực lực khủng bố của Diệp Linh...

Ngẫm lại cũng có chút đáng sợ!

Diệp Linh nhìn cuối chân trời, nói khẽ: "Kể từ giờ phút này, Tu La thiết kỵ của Tu La tộc ta do ngươi thống trị, trừ bọn họ ra, Tu La quốc còn có mười hai tên Tu La tử vệ, ta đã gọi bọn họ nhanh chóng trở về, đến lúc đó bọn họ sẽ đi tìm ngươi, đều do ngươi chỉ huy."

Nói xong, nàng quay qua nhìn Diệp Huyền: “Cẩn thận Phệ Linh tộc, đợi sau khi ta làm xong chuyện sẽ đến tìm ngươi!"

Nói xong, nàng trực tiếp hóa thành một đạo u quang biến mất ở cuối chân trời.

Diệp Linh rời đi, sau đó thống lĩnh Tu La thiết kỵ đột nhiên đi tới trước mặt Diệp Huyền, quỳ một gối xuống: “Thuộc hạ Dạ Thu, bái kiến Diệp công tử!"

Phía sau hắn ta, những Tu La thiết kỵ khác cũng nhao nhao quỳ xuống!

Diệp Huyền nói khẽ: "Đứng lên đi!"

Tất cả Tu La thiết kỵ đồng loạt đứng dậy!

Một trận chiến ở Phệ Linh tộc, Tu La thiết kỵ chỉ còn lại bảy mươi chín người, tổn thất hai mươi mốt người!

Hình như nghĩ đến gì đó, hắn đột nhiên nhìn về phía Thẩm Tinh Hà: “Thẩm lão, theo ta được biết, hình như phù lục của chúng ta có thể dung hợp vào bên trong binh khí, đúng không?"

Thẩm Tinh Hà gật đầu: “Có thể! Nhưng mà chuyện này chúng ta không am hiểu, phải nhờ Luyện Khí tông mới được!"

Diệp Huyền nghĩ ngợi, sau đó nói: "Như thế này được không, chúng ta vẽ một lô chanh sắc phù lục hoàn mỹ, sau đó mời Luyện Khí tông dung hợp chúng nó vào trong binh khí!"

Thẩm Tinh Hà nhìn thoáng qua những Tu La thiết kỵ đó: “Cho bọn họ?"

Diệp Huyền gật đầu: “Có thể chứ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận