Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3662. Thiên đạo có luân hồi! (2)



Chương 3662. Thiên đạo có luân hồi! (2)




Đúng lúc ấy, trong thời không đã được sắp xếp lại kia, Tuyết Sơn Vương chầm chậm mở mắt ra, hắn ta cứ nhìn Cổ Sầu như vậy, ánh mắt bình tĩnh như nước, không hề có chút gợn sóng!
Cổ Sầu khẽ cười, hắn ta không lên tiếng.
Tuyết Sơn Vương đột nhiên nói: “Ngươi rất không tồi, lợi hại hơn Khổ Tu năm xưa rất nhiều! Nhưng tiếc là… ngươi gặp phải ta!”
Dứt lời, dưới ánh mắt của tất cả mọi người, Tuyết Sơn Vương đột nhiên trở nên hư ảo. Cơ thể của hắn ta càng lúc càng mờ đi, cuối cùng hắn ta hoàn toàn biến mất!
Trông thấy cảnh tượng ấy, mọi người bèn sững sờ!
Chạy hả?
Đến Phàm Giản cũng phải sầm mặt lại!
Bởi lẽ nàng ta không còn cảm nhận được Tuyết Sơn Vương nữa, chẳng lẽ hắn ta chạy thật?
Rõ ràng là không thể!
Đúng lúc ấy, đôi đồng tử của Phàm Giản co lại, cơ thể nàng ta run rẩy: “Chuyện này… hắn ta… hắn ta…”
Tất cả mọi người đều nhìn Phàm Giản, Phàm Giản nhìn thấy gì mà lắp bắp vậy?
Lúc này, Phàm Giản như người mất hồn: “Hắn ta… ở chỗ nào cũng có…”
Ở chỗ nào cũng có!
Mọi người sững sờ.
Đúng lúc ấy, thời không xung quanh đột nhiên rung chuyển, mà thời không xung quanh Cổ Sầu cũng rung chuyển dữ dội. Không chỉ có vậy, lốc xoáy thời không kia cũng đang bùng phát một luồng sức mạnh thời không kinh khủng và lao về phía hắn ta.
Chuyện gì thế này?
Tất cả mọi người đều tái mặt!
Uỳnh!
Thời không xung quanh Cổ Sầu đột nhiên nứt vỡ, sức mạnh to lớn lập tức đẩy hắn ta bay đi cả ngàn trượng. Khi hắn ta vừa dừng lại thì thời không xung quanh hắn ta bỗng bùng cháy, sau đó biến thành một cái lồng giam bằng lửa và nhốt hắn ta ở bên trong!
Trông thấy cảnh tượng ấy, sắc mặt mấy cường giả Ác tộc bèn thay đổi. Bọn họ muốn cứu Cổ Sầu, nhưng lại không biết hắn ta đang ở thời không nào!
Bại rồi sao?
Diệp Huyền nhìn Cổ Sầu trong lồng giam, hắn trầm mặc.
Lúc này, Tuyết Sơn Vương đột nhiên xuất hiện trước mặt cách Cổ Sầu không xa. Cổ Sầu mỉm cười: “Lăng giá thời không!”
Lăng giá thời không!
Nghe Cổ Sầu nói vậy, tất cả mọi người đều kinh hãi!
Tuyết Sơn Vương đã có thể ngự trị thời không ư?
Diệp Huyền cũng nhíu mày, Tuyết Sơn Vương đã vượt qua cả phạm trù thời không?
Tuyết Sơn Vương nhìn Cổ Sầu: “Ngươi đã tìm hiểu thời không chi đạo đến tận cùng rồi. Trong thời không chi đạo, ta thực sự không thể giết ngươi, bởi vì ta không hủy diệt được thời không vô cùng vô tận! Thế nhưng ta đã ngự trị được thời không, ta đã đạt đến một trình độ khác!”
Một trình độ khác!
Bầu không khí bèn tĩnh lặng.
Tuyết Sơn Vương không chỉ đạt đến trên Mệnh Tri mà còn ngự trị cả thời không. Trông thì có vẻ Cổ Sầu hơn hắn ta một bước, nhưng một bước này cũng thường thôi.
Cổ Sầu khẽ gật đầu: “Ta hiểu rồi!”
Tuyết Sơn Vương đột nhiên đi về phía trước.
Cổ Sầu khẽ cười: “Ngươi không giết ta sao?”
Tuyết Sơn Vương còn chẳng thèm quay đầu: “Giết ngươi thì trong vòng vài trăm vạn năm, vũ trụ này không ai có thể chơi lớn rồi!”
Cổ Sầu nhíu mày: “Ý ngươi là sao?”
Tuyết Sơn Vương không đáp lời mà tiếp tục đi về phía trước.
Tất cả mọi người đều đang nhìn Tuyết Sơn Vương, hắn ta muốn làm gì?
Đúng lúc ấy, Thanh Huyền Kiếm trong tay Diệp Huyền đột nhiên rung lên. Diệp Huyền nhíu mày: “Tiểu Hồn, sao thế?”
Tiểu Hồn trầm giọng nói: “Tiểu chủ, có nguy hiểm!”
Nguy hiểm!
Mí mắt Diệp Huyền giật giật, mẹ kiếp, liệu Tuyết Sơn Vương có xử hắn không?
Đúng lúc ấy, Tuyết Sơn Vương ở trên bầu trời xa xa đột nhiên dừng lại. Hắn ta ngẩng đầu nhìn, hồi lâu sau mới khẽ cười: “Tu luyện hàng ngàn vạn năm nay, Phương Tri Mệnh, nực cười, đã có người đi trước từ lâu rồi.”
Dứt lời, hắn ta khẽ giơ tay phải lên, dưới ánh nhìn của tất cả mọi người, hắn ta phất tay phải. Chỉ trong chốc lát, vô số thời không trước mặt hắn ta vỡ tan như một tờ giấy bị một thanh đao xoẹt qua!
Hắn ta muốn làm gì?
Vẻ mặt mọi người tràn ngập sự nghi hoặc!
Lúc này, dưới ánh mắt của tất cả mọi người, thời không nứt toác kia có một cánh cửa xuất hiện!
Thạch môn!
Thấy vậy, Cổ Sầu ở phía dưới bèn nhíu mày.
Tuyết Sơn Vương đi về phía thạch môn. Lúc này, trước thạch môn đột nhiên có một lão giả xuất hiện. Lão giả này nhìn Tuyết Sơn Vương: “Một trăm hai mươi sáu triệu năm nay, ngươi là người thứ hai phát hiện ra chúng ta!”
Nghe vậy, mọi người bèn sững sờ!
Một trăm hai mươi sáu triệu năm?
Diệp Huyền nhìn chằm chằm lão giả kia, hắn thấy kinh ngạc vô cùng. Mẹ kiếp, phía sau thạch môn là một thế lực kinh khủng như nào đây?
Mẹ kiếp!
Lão tử còn chưa trưởng thành nữa!
Thế lực khủng bố như thế này xuất hiện chậm thôi được không?
Bên trong thời không thông đạo, Tuyết Sơn Vương khẽ cười: “Rất kì lạ!”
Lão giả nhìn Tuyết Sơn Vương: “Xin lỗi, chúng ta không chào đón ngươi!”
Tuyết Sơn Vương cười ha ha: “Ta không cần các ngươi phải chào đón!”
Dứt lời, hắn ta bèn cho lão giả một quyền.
Uỳnh!
Quyền ấn đột nhiên xuất hiện trước mặt lão giả, mà lão giả này chẳng động đậy gì cả. Quyền ấn kia thì biến mất!
Trông thấy cảnh tượng ấy, sắc mặt tất cả mọi người đều thay đổi!
Bao gồm cả Diệp Huyền!
Diệp Huyền nhìn lão giả, mẹ kiếp, thần tiên gì thế này?
Lão giả nhìn Tuyết Sơn Vương ở phía dưới: “Nếu như ngươi cố ý xông vào thì ngươi sẽ chết đấy.”
Tuyết Sơn Vương cười, hỏi: “Tại sao?”
Lão giả nhìn Cổ Sầu, đoạn bảo: “Tài nguyên, chúng ta không muốn lại có người tới chia những tài nguyên mà chúng ta nắm giữ, như việc các ngươi kiểm soát tài nguyên ở vũ trụ dưới đó vậy, hiểu chưa?”
Ngày xưa Tuyết Sơn Vương và mấy người khác muốn tu luyện nên đã tranh đoạt tất cả tài nguyên của vũ trụ.
Mà bây giờ bọn họ vẫn như vậy, chỉ có điều bọn họ là người bị tranh đoạt.
Thiên đạo luân hồi, nào có tha cho ai?
Hết chương 3662.



Bạn cần đăng nhập để bình luận