Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1289: Hình như các hạ biết ta!

Lưỡng Giới Thiên.

Ngày hôm ấy, có một đường kiếm quang đột ngột đáp xuống từ không trung. Đường kiếm quang ấy vào thẳng Lưỡng Giới Thiên, nó đi đến chỗ nào là chỗ ấy gặp tai ương. Cùng lúc đó, các cường giả ở Lưỡng Giới Thiên còn chưa kịp phản ứng đã bị kiếm quang quét sạch.

Bọn họ không thể ngăn cản được đường kiếm quang ấy!

Các cường giả ở Lưỡng Giới Thiên đều vô cùng ngạc nhiên!

Đúng lúc đó, một bàn tay to lớn bỗng xuất hiện trước đường kiếm quang đó và nắm chặt lấy nó, không gian bỗng yên lặng một lát rồi…

Uỳnh!

Bàn tay to lớn kia nổ tung và hóa thành hư vô, còn đường kiếm quang kia thì vẫn tồn tại và tiếp tục bay đi, trông nó như kiểu muốn rạch nát cả Lưỡng Giới Thiên vậy!

Đúng lúc ấy, một lão giả gầy gò xuất hiện trước đường kiếm quang ấy. Lão giả nhìn nó, trông sắc mặt của hắn ta rất bình tĩnh. Khi đường kiếm quang sắp sửa tới chỗ lão giả, hắn ta bỗng búng tay, bên trên đầu ngón tay xuất hiện một luồng ánh sáng màu đen.

Lý Trần Phong chẳng tỏ vẻ gì cả, hắn ta nói: “Ngươi cũng đâu kém cỏi gì, có thể đỡ được một kiếm của ta!”

Lão giả gầy gò gật đầu: “Thử!”

Người này chính là Lý Trần Phong!

Lý Trần Phong liếc nhìn lão giả, đoạn nói: “Thử xem?”

Một tiếng nổ cực lớn vang lên, lão giả gầy gò kia lập tức lùi về phía sau cả vạn trượng!

Uỳnh!

Đầu ngón tay lão giả chỉ thẳng về phía kiếm quang.

Nói xong, lão giả bỗng nhiên biến mất. Giữa không trung bỗng xuất hiện một tia sáng đen.

Có điều, đường kiếm quang kia đã dừng lại, ánh sáng của nó dần tan đi. Ngay sau đó, một nam tử trung niên xuất hiện trước mặt lão giả.

Ầm!

Lão giả gầy gò nói: “Nếu ngươi muốn báo thù thì e là chưa đủ đâu!”

Ầm ầm!

Lão giả gầy gò liếc nhìn Lý Trần Phong, ánh mắt hắn ta không giấu nổi vẻ nghiêm trọng: “Bán Bộ Phàm cảnh!”

Một tiếng động cực lớn vang lên, lão giả gầy gò lập tức lùi lại. Trong lúc ấy, đường kiếm quang kia đã nhắm thẳng vào mi tâm của hắn ta. Đôi đồng tử của hắn ta co lại, hắn ta lập tức chắp hai tay lại ngăn chặn đường kiếm quang kia.

Khoảnh khắc lão giả gầy gò biến mất, Lý Trần Phong khẽ nhún chân, một đường kiếm quang bay ra từ chân hắn ta.

Ở phía xa xa, đường hắc quang bị ép phải dừng lại ngay tại chỗ. Cùng lúc đó, cả người hắn ta biến mất, kiếm quang xé rách không trung và ập tới.

Trong bóng tối, Diệp Huyền âm thầm quan sát Lý Trần Phong, sau đó hắn quay người chạy đi. Rất nhanh sau đó, bóng dáng hắn đã hoàn toàn biến mất.

Trên cái đầu ấy, chỉ thấy đôi mắt của lão giả trừng lớn, trong mắt là vẻ khó tin. Hắn ta biết vị kiếm tu trước mắt này rất mạnh, nhưng không ngờ là hắn ta lại mạnh như thế.

Lý Trần Phong khẽ gật đầu, hắn ta lại dùng thần thức thăm dò một phen, tuy nhiên, vẫn không thể phát hiện ra Diệp Huyền.

Vụt!

Nói đoạn, Lý Trần Phong khẽ phất tay. Ngay sau đó, vô số đường kiếm quang bay ra. Sau khi những đường kiếm quang này bay đi, gặp kẻ nào là giết kẻ ấy.

Tuy nhiên, đường kiếm quang đã xuyên thủng đôi tay của hắn ta. Lão giả gầy gò hoảng hốt, hắn ta bèn nghiêng người tránh qua một bên

Trong bóng tối, Viên Tiểu Đao đứng bên cạnh Tru Tà Nhi, nhỏ giọng nói: “Kiếm tông đến thật rồi!”

Tuy nhiên, vẫn có người bị những đường kiếm quang này chém chết!

Các cường giả ở Lưỡng Giới Thiên vội vàng liên thủ để cùng nhau ứng phó!

Mặc dù đã tránh được người nhưng đầu của lão giả thì vẫn giữ nguyên tại chỗ.

Lúc này, Khương Khởi lại lên tiếng: “Chắc chắn tên này thấy tình hình bất lợi nên chuồn rồi!”

Lý Trần Phong gật đầu: “Không sao, sau này lại tìm hắn tính sổ!”

Nói đoạn, hắn ta liếc mắt nhìn xung quanh: “Sao thế, Lưỡng Giới Thiên không còn một ai nữa rồi à?”

Bốn bề xung quanh rơi vào tĩnh lặng!

Khương Khởi trầm giọng nói: “Chắc là hắn vẫn ở đây thôi!”

Mà lúc này, Lý Trần Phong bỗng quét mắt nhìn xung quanh. Kiếm ý của hắn ta như một tấm lưới rải khắp bốn phía. Hình như hắn ta đang tìm một người nào đó. Một lát sau, Lý Trần Phong khẽ chau mày, hắn ta quay đầu nhìn về phía Khương Khởi: “Tên Diệp Huyền kia vẫn ở nơi này à?”

Đánh được thì đánh, không đánh được thì chạy thôi!

Tru Tà Nhi bảo: “Tổn thất bao nhiêu người như thế mà bọn họ không tìm tới đây thì đúng là ngu xuẩn!”

Viên Tiểu Đao mỉm cười: “Người này không phải mạnh bình thường thôi đâu!”

Tru Tà Nhi nhìn Viên Tiểu Đao, nàng hỏi: “Ngươi có thắng được không?”

Viên Tiểu Đao lắc đầu: “Trình độ kiếm đạo của người này đã chạm ngưỡng Phàm cảnh, hắn ta không phải người mà ta có thể đấu được!”

Tru Tà Nhi hỏi: “Thế Lưỡng Giới Thiên…”

Viên Tiểu Đao nói: “Đừng xem thường Lưỡng Giới Thiên, ở đây có đại lão thật đấy!”

Viên Tiểu Đao vừa dứt lời thì ở phía chân trời xa xa, có một lão giả đang chầm chậm bước tới. Cùng lúc đó, những đường kiếm quang bên trong Lưỡng Giới Thiên bỗng dừng lại và từ từ biến mất.

Viên Tiểu Đao nhìn lão giả kia và nói: “Tới rồi!”

Trên không trung, Lý Trần Phong cũng đã nhìn thấy lão giả kia. Đối phương mặc một bộ trường bào màu lam rất đơn giản, lưng hơi gù, trong tay cầm một cây quải trượng. Tốc độ đi của lão giả rất chậm, thỉnh thoảng hắn ta còn ho khan vài tiếng!

Lý Trần Phong liếc nhìn lão giả mà không lên tiếng.

Lão giả cũng nhìn Lý Trần Phong, trong mắt hắn ta thoáng vẻ rối rắm: “Đúng là người yêu nghiệt nhất ngàn năm nay của Kiếm tông!”

Người yêu nghiệt nhất ngàn năm nay của Kiếm tông!

Lý Trần Phong mỉm cười: “Hình như các hạ biết ta!”

Lão giả cũng cười: “Không những biết ngươi mà ta còn biết cả sư phụ và sư huynh của ngươi, không biết sư phụ ngươi hiện giờ còn sống hay chăng?”

Lý Trần Phong liếc nhìn lão giả: “Ngươi là ai?”

Lão giả lắc đầu, hắn ta mỉm cười: “Một kẻ già sắp chết mà thôi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận