Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1598: Khi nên ra tay thì ta sẽ tự ra tay

Chu Yếm có chút do dự, sau đó nói: "Dị cô nương, thứ cho ta nói thẳng, ngươi không nên cùng lúc đối địch với Thiên Mạch giả và Huyền Ngoa."

Dị Thú Kinh hờ hững nói: "Ta chưa từng nghĩ tới việc sẽ đối địch với Thiên Mạch giả, là nàng ta nhất quyết muốn bảo vệ nhân loại đi vào từ bên ngoài kia."

Chu Yếm nói: "Chính là nam tử đã mở phong ấn cho ngươi sao?"

Dị Thú Kinh gật đầu.

Chu Yếm nói: "Vì sao phải giết hắn?"

Dị Thú Kinh trầm mặc.

Chu Yếm lắc đầu: "Nhân loại này có thể đạt được sự công nhận của Thiên Mạch giả vậy bản thân cũng không đơn giản một chút nào, ngươi..."

Dị Thú Kinh đột nhiên nói: "Trên người hắn có khí tức của tiên tri!"

Chu Yếm lắc đầu: "Một tòa thư ốc chưa chắc đã có thể gánh vác được Ngũ Duy kiếp.”

Nam nhân đó!

Chu Yếm trầm mặc.

Nghe vậy, sắc mặt của Chu Yếm dần dần trở nên nghiêm trọng.

Trong mắt Chu Yếm hiện lên một tia kinh ngạc: "Ngươi chắc chắn?"

Dị Thú Kinh lại nói: "Thực lực của hắn ta không yếu hơn chủ nhân, ngươi hiểu không?"

Chu Yếm nói: "Vì cái này mà giết hắn?"

Năm đó nam nhân kia vừa đi vào đã trực tiếp trấn áp Dị Thú Kinh và dị thú xếp hạng nhất trong bảng này!

Dị Thú Kinh gật đầu: "Tuy ta bị vây khốn ở đây, nhưng ta vẫn luôn hiểu rõ chuyện bên ngoài, lần này sở dĩ hắn tiến vào là bởi vì hắn có được Vạn Duy thư ốc, bởi vậy nên mới bị người bên ngoài đuổi giết!"

Dị Thú Kinh lắc đầu: "Hắn không chỉ có khí tức của tiên tri, mà còn có Vạn Duy thư ốc do tiên tri để lại, nghe đồn trong tòa thư ốc kia có biện pháp để chống lại rất nhiều Ngũ Duy kiếp!"

Dị Thú Kinh nói: "Ngươi đã quên vị tiên tri kia rồi sao?"

Dị Thú Kinh nói: "Bây giờ thiếu niên kia, Thiên Mạch giả và Huyền Ngoa thông đồng lại với nhau, mà lúc này ta đang trong thời kỳ suy yếu, cần ngươi tương trợ."

Dị Thú Kinh lại nói: "Chu Yếm, ta từng cùng chủ nhân gánh một lần Ngũ Duy kiếp vì các ngươi, mà lần đó, chủ nhân lập tức chết đi, còn có dị thú chi chủ các ngươi cũng chết trong lần đó. Hiện giờ, chủ nhân đã không còn, thực lực của ta đã giảm mạnh, căn bản ta không thể gánh vác Ngũ Duy kiếp được nữa."

Chu Yếm do dự một chút, sau đó nói: "Đều là dị thú, ta không muốn tàn sát lẫn nhau."

Đó là thực lực khủng bố đến cỡ nào?

Chu Yếm nhẹ giọng nói: "Quả thật không yếu hơn chủ nhân của ngươi."

Dị Thú Kinh nói: "Được, nếu ta vi phạm lời thề, chủ nhân ta sẽ vạn kiếp không được siêu sinh!"

Chu Yếm nhìn Dị Thú Kinh: "Lấy danh nghĩa chủ nhân của ngươi để thề!"

Dị Thú Kinh gật đầu: “Đang định đi tìm hắn ta đây.”

Chu Yếm thấp giọng thở dài, sau đó nói: "Dị cô nương, ta chỉ có một yêu cầu, đó chính là đợi sau khi ngươi khôi phục, hãy trả lại tự do cho dị thú ở đây."

Lúc này, một nữ nhân đột nhiên đi tới từ phía bên cạnh.

Dị Thú Kinh nói: "Đúng, đây là chuyện giữa dị thú chúng ta, nhưng Huyền Ngoa kia lại thông đồng với nhân loại và Thiên Mạch giả, cái này tính là gì đây?"

Huyền Ngoa cười nói: "Tịch Tà, ngươi biết mục đích đến đây của ta!"

Nhìn thấy Huyền Ngoa, nam nhân liền ngừng lại, hắn ta nhìn về phía nàng: "Có chuyện?"

Người tới chính là Huyền Ngoa!

Dị Thú Kinh nói: "Được!"

Nói xong, nàng bước nhanh rồi biến mất ở xa xa.

...

Bên kia, ở sâu trong núi, trên một bãi cỏ xanh mướt nào đó, một nam nhân dựa vào dưới một gốc cây quả trám, vắt chéo hai chân, trên tay cầm một chùm quả trám, ăn rất ngon miệng.

Dị Thú Kinh nhìn Chu Yếm, Chu Yếm nói: "Cũng không phải ta không tin ngươi, ta chỉ muốn có một lý do để thuyết phục ta ra tay."

Mà lúc này, Chu Yếm đột nhiên nói: "Đi tìm Tịch Tà, chớ để hắn ta gia nhập vào bên Huyền Ngoa kia."

Dị Thú Kinh xoay người rời đi.

Chu Yếm gật đầu: "Ngươi trở về đi! Khi nên ra tay thì ta sẽ tự ra tay.”

Nam nhân cười ha ha: "Ngươi muốn thuyết phục ta thế nào?"

Huyền Ngoa nói: "Thiên Mạch giả!"

Nam nhân lắc đầu: "Nàng ta chưa từng thức tỉnh, vẫn chưa đủ."

Huyền Ngoa nhìn nam nhân: "Trong cơ thể thiếu niên kia có thư ốc do tiên tri để lại.”

Tịch Tà cười nói: "Sau đó thì sao?"

Huyền Ngoa nói: "Người đương thời có thể ngăn cản Ngũ Duy kiếp cũng chỉ có tiên tri kia, nhưng mà hắn ta đã biến mất, chỉ để lại thư ốc của hắn ta, mà tòa thư ốc này nhất định là mấu chốt để ngăn cản Ngũ Duy kiếp."

Tịch Tà trầm mặc.

Huyền Ngoa đi tới trước mặt Tịch Tà: "Ngươi có hai lựa chọn, đi theo Dị Thú Kinh cướp tòa thư ốc kia với nàng ta. Nhưng ngươi nhất định không được tin nữ nhân kia, lúc trước mục đích biên soạn Dị Thú Kinh của chủ nhân nàng ta là gì? Là để tìm cho chúng ta một nơi thích hợp để sống, chủ nhân của nàng ta đối xử tốt với chúng ta, đối xử với chúng ta như người thân, nhưng còn nàng ta? Ngươi có nghĩ nàng ta sẽ làm thế không? Hơn nữa, lỡ như nàng ta nhận người khác làm chủ, vậy chẳng phải chúng ta sẽ trở thành nô lệ do người khác nuôi sao? Tịch Tà ngươi có đồng ý giao vận mệnh của mình vào tay người khác không?"

Tịch Tà cười nói: "Không muốn. Nhưng lý do này vẫn không đủ.”

Huyền Ngoa nói: "Tòa tháp nhỏ kia đã nhận hắn làm chủ, mà tiểu tháp kia là mấu chốt để mở ra thư ốc. Ngoài ra, hắn đã nhận được sự công nhận của vị Tử Nhân cung kia, bây giờ hắn đang tiếp nhận truyền thừa của vị kia.”

Nghe thấy vậy thì hai mắt của Tịch Tà híp lại ngay lập tức.

Tử Nhân cung!

Ở thời đại dị thú hoành hành kia, thật ra thực lực của nhân loại cũng không kém, trong đó mạnh nhất tất nhiên là vị kỳ nhân kia, không ai biết thân phận của vị kỳ nhân kia, cũng không biết đối phương là nam hay nữ, đương nhiên là ngoại trừ Dị Thú Kinh ra, nhưng Dị Thú Kinh chưa bao giờ nói đến chủ nhân của nàng.

Mà ngoại trừ vị kỳ nhân kia ra, thời đại đó cũng xuất hiện một vài nhân loại cường giả vô cùng tài năng.

Tử Nhân cung kia chính là một trong số đó!

Huyền Ngoa không nói gì nữa, nàng xoay người rời đi.

Tịch Tà nói: "Ta vẫn chưa đồng ý với ngươi!"

Ở xa xa, Huyền Ngoa nhẹ nhàng nói: "Cái nên nói ta đều đã nói rồi, tiếp sau đây là chuyện của ngươi."

Tịch Tà trầm mặc tại chỗ.

...
Bạn cần đăng nhập để bình luận