Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3572. Nhị đại mạnh nhất! (2)



Chương 3572. Nhị đại mạnh nhất! (2)




Hắn ta không sợ Ám Tả, thế nhưng người phía sau Ám Tả là nữ nhân đại diện cho cả Thần Đạo Quốc!
Mạc Liên đưa các cường giả Linh Sơn rời đi, Ám Tả quay người nhìn Diệp Huyền: “Bệ hạ cho mời!”
Diệp Huyền hỏi: “Quốc chủ Thần Đạo Quốc?”
Ám Tả gật đầu.
Diệp Huyền do dự một lát rồi nói: “Không đi có được không?”
Ám Tả đột nhiên lấy thanh đao sau lưng xuống, Diệp Huyền vội nói: “Đi! Chúng ta đi luôn!”
Ám Tả gật đầu: “Mời!”
Diệp Huyền thấy hơi bất lực.
Trên đường đi, hắn nhìn Ám Tả: “Bệ hạ của các ngươi tìm ta làm gì?”
Ám Tả lắc đầu: “Không biết!”
Diệp Huyền lại hỏi: “Ta giết công chúa của các ngươi, bệ hạ các ngươi có tức giận không?”
Ám Tả lại lắc đầu: “Không biết!”
Diệp Huyền nghĩ ngợi một lát rồi hỏi: “Bệ hạ các ngươi…”
Ám Tả nhìn hắn: “Công tử, ta không biết gì hết, dù có biết ta cũng sẽ không nói với ngươi, ngươi im lặng chút đi được không?”
Diệp Huyền: “…”
Hắn và Ám Tả rời đi, Mạc Liên ở một bên khác nhìn hai người họ biến mất phía xa xa, sau đó nói: “Sợ là người này có chỗ dựa ở Thần Đạo Quốc! Có người đang bảo vệ hắn!”
Một cường giả Linh Sơn trầm giọng nói: “Phải làm sao giờ? Chẳng lẽ cứ để đại trưởng lão và thánh nữ chết như vậy sao?”
Mạc Liên trầm mặc một hồi rồi nói: “Văn Nhân Vũ, cháu trai của Thần Hầu thích thánh nữ lắm còn gì? Giờ thánh nữ bị giết, hắn ta sẽ không ngồi yên đâu. Lập tức thông báo cho Văn Nhân Vũ! Với cả tận dụng hết quan hệ của Đạo Sơn ta trong Thần Đạo Quốc, phải giết bằng được người này!”
Trưởng lão Linh Sơn gật đầu: “Đã rõ!”
Mạc Liên nhìn bầu trời phía xa, sau đó quay người rời đi.
Nửa canh giờ sau, Diệp Huyền và Ám Tả tới đế đô của Thần Đạo Quốc. Khi tới trước cổng thành đế đô Thần Đạo Quốc, Diệp Huyền thấy hơi bất ngờ, bởi lẽ đế đô của Thần Đạo Quốc không hề lớn, phải nói là có hơi nhỏ.
Lúc này, Ám Tả nói: “Công tử hãy nhớ, không được đánh đấm trong thành!”
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Nếu người khác chọc vào ta thì làm thế nào?”
Ám Tả liếc hắn: “Dù sao thì cũng không được đánh nhau!”
Diệp Huyền tiếp tục hỏi: “Người khác đánh ta thì phải làm sao?”
Ám Tả nhìn Diệp Huyền: “Diệp công tử, ai rỗi hơi đến đánh ngươi chứ?”
Diệp Huyền hỏi: “Ta nói nhỡ đâu?”
Ám Tả trầm giọng bảo: “Diệp công tử, không ai chủ động đánh ngươi hết, ngươi…”
Đúng lúc ấy, phía xa xa bỗng có một nam tử trẻ tuổi bước tới. Nam tử trẻ tuổi này mặc cẩm bào, bên eo đeo trường kiếm, trong tay là một chiếc quạt gấp, vừa nhìn đã biết là một công tử phong lưu.
Trông thấy nam tử trẻ tuổi ấy, Ám Tả do dự một lát rồi hành lễ: “Tham kiến tiểu hầu gia!”
Tiểu hầu gia Văn Nhân Vũ!
Văn Nhân Vũ chẳng quan tâm đến Ám Tả, ánh mắt hắn ta dừng trên người Diệp Huyền: “Ngươi thấy bản hầu mà không quỳ xuống hành lễ hả?”
Diệp Huyền kéo tay áo Ám Tả: “Chẳng phải ngươi nói sẽ không ai gây phiền phức cho ta ư?”
Ám Tả: “…”
Lúc này, Văn Nhân Vũ mỉm cười: “Thấy bản hầu mà không hành lễ là mạo phạm lễ pháp, mạo phạm Thần Hầu Phủ chúng ta, lại càng mạo phạm Thần Đạo Quốc!”
Nói đoạn, hắn ta bèn nhìn Ám Tả: “Ám Tả đại nhân, theo luật thì phải xử lí người này như thế nào?”
Ám Tả trầm giọng nói: “Tiểu hầu gia, bệ hạ triệu kiến hắn!”
Văn Nhân Vũ mỉm cười: “Ta ngăn cản hắn đi gặp bệ hạ sao? Giờ ta muốn nói là người này gặp ta không hành lễ, hắn đã vi phạm lễ pháp của Thần Đạo Quốc chúng ta!”
Nghe vậy, Ám Tả bèn nhíu mày lại. Sao hắn ta không nhận ra Văn Nhân Vũ đang cố ý gây phiền phức chứ!
Ám Tả do dự một lát rồi nhìn Diệp Huyền: “Diệp công tử, ngươi…”
Diệp Huyền chớp mắt: “Đừng bảo là ngươi muốn ta hành lễ với hắn ta nhé?”
Ám Tả nói: “Thì hành lễ cái thôi là xong!”
Văn Nhân Vũ nhìn Diệp Huyền, hắn ta vỗ vỗ cây quạt gấp trong tay, cười mà không nói!
Diệp Huyền mỉm cười: “Hắn ta nói người của Thần Đạo Quốc gặp hắn ta là phải hành lễ, nhưng hình như ta đâu phải người của Thần Đạo Quốc!”
Văn Nhân Vũ đột nhiên cười nói: “Nhưng hiện giờ ngươi đang ở Thần Đạo Quốc, nếu đã đứng tại Thần Đạo Quốc thì ngươi phải tuân thủ lễ pháp của Thần Đạo Quốc!”
Diệp Huyền nhìn hắn ta, cười nói: “Vị công tử này, hình như ngươi với ta đâu có thù oán gì?”
Văn Nhân Vũ đi đến trước mặt Diệp Huyền, hắn ta khẽ mỉm cười: “Hiện giờ có rồi đó thôi?”
Diệp Huyền mỉm cười: “Người lần trước bảo ta hành lễ hình như tên là A Đạo Linh gì gì đó, ờm, hiện giờ nàng ta đã biến mất khỏi thế gian này rồi đấy!”
Văn Nhân Vũ lập tức lạnh mặt, hắn ta bước lên phía trước hai bước, cười nói: “Nào, ra tay đánh ta đi!”
Khiêu chiến!
Diệp Huyền đột nhiên lấy tiểu tháp ra đập.
Uỳnh!
Văn Nhân Vũ còn chưa kịp phản ứng thì đã bị đập nát.
Trông thấy cảnh tượng ấy, mọi người bèn sững sờ!
Bao gồm cả Ám Tả, hắn ta không ngờ Diệp Huyền sẽ ra tay đột ngột, mà hắn ta cũng chẳng kịp ngăn cản!
Diệp Huyền xòe tay ra, tiểu tháp quay trở lại lòng bàn tay hắn. Hắn liếc nhìn thời không hắc động bị tiểu tháp đập ra: “Đánh ngươi? Lão tử lại chả đánh chết ngươi ấy chứ!”
Nói đoạn, hắn nhìn Ám Tả ở bên cạnh, phẫn nộ nói: “Ta ghét nhất là cái kiểu nhị đại dựa dẫm vào tổ tiên như này! Mất mặt! Nếu như ai cũng như Diệp Huyền ta…”
Lúc này, tiểu tháp đột nhiên nói: “Tiểu chủ, ngươi đừng nói nữa! Ta cũng thấy sượng rồi đó! Ngươi là nhị đại mạnh nhất thế gian rồi, ngươi còn nói gì nữa!”
Diệp Huyền: “…”
Hết chương 3572.



Bạn cần đăng nhập để bình luận