Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 814: Kinh Ngạc

Mà ở sau lưng lão ta chính là Diệp Huyền đang cầm Trấn Hồn kiếm.

Thời khắc này, khí tức của Diệp Huyền vô cùng mạnh mẽ, bởi vì trong cơ thể của hắn đã tích tụ được một long hồn!

Đối mặt lão giả này, Diệp Huyền trực tiếp vận dụng Long Hồn, bởi vì nếu như không dùng Long Hồn, hắn không nắm chắc được có thể tung ra một kích đoạt mạng hay không!

Sau khi nhìn thấy Diệp Huyền giết tên lão giả kia một cách dễ dàng, đạo hồng ảnh cách đó không xa kia không do dự chút nào, xoay người chạy, tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt đã biến mất không thấy bóng dáng!

Diệp Huyền vẫn không đuổi theo, mà là thu hồi Long Hồn, hắn đi đến trước mặt tên lão giả kia, lão giả cũng chưa chết hẳn, hắn gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Huyền, “Không ngờ ngươi đã mạnh tới mức này!”

Diệp Huyền cười nói: “Ngoài ý muốn sao? Kinh ngạc sao?”

Lão giả cười lạnh, “Diệp Huyền, ngươi có biết điểm yếu lớn nhất của ngươi là gì không?”

Diệp Huyền nụ cười lạnh dần.“Ngươi có ý gì!”

Mà lão giả lại cười càng lúc càng to.

Xùy!

Máu tươi bắn tung tóe!

Diệp Huyền đột nhiên cầm kiếm rút ra, chặt thẳng đầu.

“Đừng đánh chủ ý lên em gái ta, nếu không, ta sẽ cho các ngươi biết thế nào là chết cũng không được, sống cũng không xong.”

Lúc này, Đế Khuyển trầm giọng nói: "Bây giờ bọn hắn muốn ra tay với người bên cạnh của ngươi!"

Nụ cười của hắn càng lúc càng lớn “Tư liệu của chúng ta cho thấy, điểm yếu lớn nhất của ngươi chính là muội muội của ngươi, nếu như không nhầm thì kế hoạch chắn chắc đã bắt đầu rồi, ha ha...”

Đầu của lão giả trực tiếp bay ra ngoài!

Thanh âm vừa dứt, tay của Diệp Huyền dứt khoát xuyên thủng đầu lão...

Lúc này, trường kiếm ở trong tay Diệp Huyền đè mạnh vào trán lão giả, rồi nói.

"Diệp Huyền, ngươi càng quan tâm muội muội của ngươi, kết quả của nàng ngày càng lúc càng thảm, ha ha. . ."

Đế Khuyển nói: "Trước tiên ngươi đừng có gấp gáp làm gì, mặc dù mục tiêu của bọn hắn là muội muội ngươi, nhưng muội muội của ngươi đang ở trong Võ viện, cho nên bọn hắn có muốn cũng không động thủ được."

Cứ như vậy, kiếm của Diệp Hyền đâm từng chút từng chút một vào giữa trán lão giả, Trấn Hồn kiếm đang điên cuồng thôn phệ linh hồn của ông lão!

Diệp Huyền lắc đầu, "Bọn hắn chắc chắn sẽ động thủ!"

Giữa sân, Diệp Huyền vẻ mặt âm trầm đáng sợ.

Diệp Huyền lẳng lặng nắm Trấn Hồn kiếm, yên lặng không nói.

Đế Khuyển nói: "Tốt ! Nhưng mà, chính ngươi cũng phải cẩn thận một chút! Bọn hắn chắc chắn cũng đang nhìn chằm chằm vào ngươi!"

Đế Khuyển nói: "Ta đi âm thầm bảo hộ nàng?"

Giữa sân, Diệp Huyền hít sâu một hơi.

Những người kia biết khó ra tay trên người hắn, cho nên, khẳng định sẽ ra tay với bằng hữu bên cạnh hắn, đặc biệt là muội muội. . .

Một nơi khác, đạo Hồng Ảnh đang chạy trối chết đã ngừng lại, giờ phút này, hắn đã cách xa Thần Võ thành.

Hắn biết, những người muốn cướp được Giới Ngục tháp kia chắc chắn sẽ không tiếc bất cứ giá nào để lấy nó!

Thực lực của lão giả kia còn mạnh hơn hắn, nhưng mà cũng bị Diệp Huyền nhất kích tiễn vong, mặc dù lúc Diệp Huyền ra tay là đánh lén, nhưng việc này cũng vô cùng khinh khủng a!

Một màn lúc trước, đối với hắn mà nói, đúng thật là một màn kinh hồn!

Kinh hồn!

Diệp Huyền trầm giọng nói: "Đế Khuyển huynh, ta cần ngươi giúp!"

Giết!

Hắn bây giờ chỉ muốn giết người!

Rất nhanh, Diệp Huyền biến mất không thấy gì nữa.

Diệp Huyền gật đầu, "Có ngươi ở đó, ta sẽ an tâm đôi chút!"

Nói xong, Đế Khuyển rời khỏi Giới Ngục tháp, sau đó biến mất ở cách đó không xa.

Đế Khuyển cười nói: "Ta chỉ sợ ngươi ngốc nghếch đi liều mạng! Hãy cẩn thận một chút!"

Diệp Huyền nói: "Yên tâm, đánh không lại, ta sẽ chạy!"

Thực lực của tên Diệp Huyền này mạnh mẽ quá sức tưởng tượng!

Mà nếu tiếp tục bỏ mặc cho hắn phát triển, chắc chắn hắn sẽ mạnh tới mức không ai có thể tưởng tượng nổi!

Loại người này, một ngày giết không chết thì những thứ diễn ra trong tương lai chính là hậu hoạn vô tận!

Ở đó Hồng Ảnh yên lặng một lát sau đó quay người rời đi, hiện tại hắn không dám đi giám sát Diệp Huyền!

. . .

Diệp Huyền về tới Thần Võ thành, hắn đi tới Võ viện một lần nữa, nhưng hắn không vội tiến vào.

Cũng không lâu lắm, Chiến Quân từ Võ viện đi ra.

Mà lần này, ngoại trừ Chiến Quân, còn có một nhóm người!

Người quen!

Một lát sau, Diệp Huyền tìm một quán rượu ở trong thành.

Kỷ An Chi nhìn Diệp Huyền va Khương Cửu, không nói gì.

Mặc Vân Khởi: ". . ."

Bạch Trạch mặt ngơ ra nói: "Ta nói ngươi đần."

Mặc Vân Khởi cả giận nói: "Ngươi có ý tứ gì?"

Mặc Vân Khởi ở bên cạnh, Bắc Trạch lãm đạm nói: "Ngươi phải có chút tự giác ngộ đi!"

Đao!

Diệp Huyền ngây cả người, sau đó vội vàng lấy ra một thanh đao!

Kim đao!

Đây là món quà lúc trước Khương Cửu tặng hắn, đương nhiên hắn phải giữ rất kỹ càng rồi.

Nhìn thấy chuôi kim đao này, Khương Cửu mới hòa hoãn lại, nàng nhìn thoáng qua Diệp Huyền.

"Nhìn thấy ta không thích sao?"

Diệp Huyền ôm lấy Khương Cửu, cười ha ha một tiếng, "Thích chứ! Thích chứ, thích cực kỳ! Ha ha. . ."

Khương Cửu: ". . ."

Cách đó không xa, Mặc Vân Khởi nhếch miệng nói: "Trọng sắc khinh bạn!"

Lúc này, Khương Cửu cùng Bạch Trạch đi tới trước mặt Diệp Huyền, Khương Cửu liếc mắt đánh giá từ trên xuống dưới Diệp Huyền nói: "Đao của ta đâu?"

Diệp Huyền: ". . ."

"Diệp thổ phỉ, nhìn thấy lão tử, có phải kinh ngạc và bất ngờ hay không? Ha ha. . ."

Lúc này, Mặc Vân Khởi chạy đến trước mặt Diệp Huyền, tặng cho Diệp Huyền một cái ôm rồi nói.

Nhìn thấy mấy người kia, Diệp Huyền lập tức ngây dại.

Mặc Vân Khởi, Khương Cửu . . .

Mấy người ngồi xoay quanh bàn.

Mặc Vân Khởi nhìn đồ ăn trên bàn, lắc đầu thở dài."Những thứ này so với tay nghề của Diệp thổ phỉ thì... không phải là kém cỏi bình thường nửa rồi!"

Nghe được câu nói của Mặc Vân Khởi, Bạch Trạch và Khương Cửu đều hướng ánh mắt về phía Diệp Huyền.

Diệp Huyền!

Giờ khắc này, bọn hắn nhớ tới những tháng ngày ở học viện Thanh Châu Thương Lan.

Diệp Huyền nói khẽ: " Học viện Thương Lan hiện tại như thế nào?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận