Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1719: Ta không muốn bị động như vậy

Thử xem!

Lời của thủ mộ lão nhân vừa dứt, bầu không khí bỗng trở nên căng thẳng.

Ác Ma Nhạn nhìn thủ mộ lão nhân một lát, miệng khẽ nhếch lên: “Thử một chút xem sao!”

Giọng vừa dứt, người nàng đã biến mất.

Ước chừng nửa canh giờ sau, Ác Ma Nhạn lại xuất hiện ở vị trí ban đầu, lúc này trên mặt nàng lộ ra vẻ nặng nề hiếm có.

Diệp Huyền rời khỏi chiến trường cổ, chỗ này đối với hắn mà nói đã không còn gì đáng để thăm dò!

Vì hắn đã đạt được truyền thừa cao nhất của Ác Ma tộc và Thần Linh tộc!

Sau khi rời khỏi chiến trường cổ, hắn đang muốn trở lại Vô Biên Địa Hạ thành nhưng lúc này, một bạch y nam tử xuất hiện trước mặt Diệp Huyền.

Nói xong hắn ta xoay người biến mất ở chân trời.

Hắn trở lại Vô Biên Địa Hạ thành, bước vào trong tiệm cầm đồ nhưng Tiểu Đạo không có ở đây.

Diệp Huyền trầm mặc.

Diệp Huyền trầm mặc hồi lâu rồi xoay người rời đi.

Diệp Huyền nhíu mày: “Hộ Đạo giả các ngươi đổi người sang đối phó với ta sao?”

Lúc này Thẩm Tinh Hà đi tới trước mặt hắn, nói: “Sao vậy?”

Chính là bạch y nam tử Hộ Đạo giả kia.

Diệp Huyền đợi một lát sau đó rời đi.

Bạch y nam tử gật đầu: “Đúng vậy! Bây giờ phía trên tự phái tới một Đạo Sứ đến đối phó ngươi, nhắc nhở ngươi một chút, chúng ta chỉ có ba Đạo Sứ, thực lực chỉ kém Đạo Quân và Đạo Chủ. Mà Đạo Sứ này vì đạt được mục đích sẽ không từ thủ đoạn, ngươi có thể có gặp phiền toái lớn.”

Bạch y nam tử nhìn Diệp Huyền, cười nói: “Lần này tới là nói lời tạm biệt với ngươi!”

Đạo Sứ!

Thẩm Tinh Hà trầm mặc.

Bạch y nam tử lại nói: “Ta tiếp xúc với ngươi nhiều nhất, ngươi khiến cho ta cảm thấy sợ hãi. Có điều càng là như thế thì ngươi càng nguy hiểm. Đương nhiên, bây giờ nơi này đã ngoài tầm kiểm soát của ta! Ngươi chỉ có thể tự lo thân mình!”

Diệp Huyền nói: “Tiểu An, Tiểu Thất và Vạn Lý, các nàng thế nào rồi?”

Hắn trở về Phù Văn tông, đứng trên đỉnh núi nhìn Phù Văn tông phía dưới, trong mắt lại có chút ưu sầu.

Diệp Huyền khẽ nói: “Chúng ta có thể gặp rắc rối lớn!”

Một lát sau Thẩm Tinh Hà nói: “Bây giờ bên ngoài rất loạn đúng không?”

Diệp Huyền cười nói: “Trong dự liệu!”

Thẩm Tinh Hà đang muốn nói chuyện, Diệp Huyền đột nhiên nói: “Hãy bảo đám người Tiểu An cẩn thận một chút!”

Diệp Huyền hỏi: “Nhân Quả?”

Diệp Huyền đi tới Vạn Duy thư viện. Trong viện, Diệp Huyền, Trương Văn Tú còn có nữ phu tử ngồi quanh bàn.

Nghe vậy, Thẩm Tinh Hà cười nói: “Các nàng đã đột phá rồi!”

Đưa đi!

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Ta muốn đưa thư ốc đi!”

Trương Văn Tú nhìn Diệp Huyền: “Ngươi định thế nào?”

Thẩm Tinh Hà gật đầu: “Đều đã đạt tới Nhân Quả cảnh!”

Nói xong hắn xoay người biến mất.

Trên núi, mắt Thẩm Tinh Hà tràn đầy vẻ lo lắng.



Trầm Tinh Hà nhìn thoáng qua hắn, trong mắt có chút phức tạp. Diệp Huyền trước mắt đã khiến cho hắn ta nhìn không thấu.

Diệp Huyền khẽ gật đầu: “Một thế lực tên là Hộ Đạo giả, bọn họ đang nhắm vào ta, ta sợ bọn họ đến đối phó các ngươi!”

Trầm Tinh Hà trầm giọng nói: “Ngươi lo lắng có người đối phó chúng ta sao?”

Diệp Huyền gật đầu: “Cực kỳ loạn! Cường giả Bạch Á kỷ, kỷ Cambri, thời cổ đại đều tề tụ ở thời đại này, đây không phải là loạn bình thường thôi đâu!”

Không thể không nói, thư ốc ở trên người hắn khiến hắn càng cảm thấy bất an, vì hắn cảm giác có rất nhiều đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào mình!

Trương Văn Tú nói: “Đưa đến chỗ nữ tử váy trắng?”

Diệp Huyền gật đầu: “Cũng chỉ có nàng ta mới có thể ngăn cản những người đó!”

Trương Văn Tú trầm giọng nói: “Ngươi tự đi đưa?”

Diệp Huyền cười nói: “Chỉ có thể tự đi!”

Để người ngoài đi thì hắn không yên tâm, mà để đám người Trương Văn Tú đi thì hắn càng lo lắng, bởi vậy hắn chỉ có thể tự đi!

Trương Văn Tú nhìn hắn: “Bọn họ sẽ không để ngươi mang theo bảo vật tới Tứ Duy!”

Diệp Huyền lắc đầu: “Nếu ta muốn đi, bọn họ không ngăn được ta, ta sợ họ nhắm vào các ngươi kìa!”

Trương Văn Tú trầm mặc.

Nữ phu tử đột nhiên nói: “Ngươi đưa vật đến Tứ Duy thì chuyện sẽ được giải quyết sao?”

Nói xong, hắn lấy ba mươi sợi tử khí ra đặt ở trên quầy: “Tiểu Đạo cô nương, bây giờ chúng ta không phải bằng hữu, ngươi coi ta là một khách nhân, ngươi thấy thế nào?”

Diệp Huyền lắc đầu: “Ta không muốn bị động như vậy.”

Tiểu Đạo nhìn hắn: “Cho nên ngươi phải lợi dụng khoảng thời gian bọn họ còn chưa ra tay với ngươi mà phát triển thật tốt, hiểu chưa?”

Diệp Huyền cười nói: “Tiểu Đạo cô nương, ngươi sai rồi! Không phải là ta sẽ đối kháng bọn họ mà là bọn họ sẽ đến tìm ta!”

Tiểu Đạo lắc đầu: “Bây giờ thực lực của ngươi còn chưa đủ để đối kháng bọn họ!”

Trương Văn Tú không nói gì, ánh mắt nàng có chút lo lắng.

Nàng hiểu tính cách của Diệp Huyền, tên này chắc chắn sẽ làm chuyện gì đó không hay!



Diệp Huyền lại trở lại Vô Biên Địa Hạ thành lần nữa. Trong tiệm cầm đồ, Tiểu Đạo đã trở về.

Hắn tới trước mặt Tiểu Đạo, lấy Ác Linh Thạch ra đặt trên quầy, Tiểu Đạo thu hồi Ác Linh Thạch, lúc này Diệp Huyền nói: “Hỏi thăm một chuyện.”

Tiểu Đạo cười nói: “Nói!”

Diệp Huyền nói: “Theo ta được biết, Hộ Đạo giả có một vị Đạo Sứ tới tìm ta!”

Tiểu Đạo nhìn hắn: “Ngươi định làm gì?”

Diệp Huyền mỉm cười: “Ta không muốn bị động chịu đánh nữa!”

Trong sân, nữ phu tử nói: “Ngươi đoán xem hắn sẽ làm gì?”

Nói xong hắn xoay người hóa thành một đạo kiếm quang biến mất ở cuối chân trời.

Nói xong, hắn đứng dậy: “Các ngươi cố gắng bảo trọng, kế tiếp, phiền toái của chúng ta có thể rất nhiều!”

Một lát sau, hắn lắc đầu cười: “Xem ta thật ngu xuẩn! Ta hiểu rồi!”

Nghe vậy, Diệp Huyền sửng sốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận