Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 576: Ngươi Còn Biết Bao Nhiêu Người Nữa!

Không gian trong một trượng xung quanh Nam Sơn trực tiếp sụp đổ, cùng vỡ tan, còn có mấy thanh kiếm của Diệp Huyền!

Rất nhanh, vùng không gian kia khôi phục như người bình thường, mà giờ khắc này, sắc mặt Nam Sơn vô cùng tái nhợt, một chút huyết sắc cũng không có.

Mà Diệp Huyền đã xuất hiện trước mặt hắn, đúng lúc này, một lão giả đột nhiên xuất hiện trước mặt Nam Sơn.

Đại trưởng lão!

Diệp Huyền ngừng lại, hắn mỉm cười:

- Đại trưởng lão đây là ý gì?

Đại trưởng lão nhẹ giọng nói:

- Ngươi thắng.

Đại trưởng lão nói:

Diệp Huyền cười cười:

Diệp Huyền suy nghĩ một chút, sau đó nói:

Nói xong, hắn cứ nhìn Diệp Huyền như vậy, chờ đợi Diệp Huyền trả lời.

Đại trưởng lão nhìn Diệp Huyền:

Nhìn thấy một màn này, Diệp Huyền khẽ cau mày, người này cũng thức thời a! Thế mà một chút phản kháng cũng không có!

Diệp Huyền cười nói:

- Mặt mũi của Đại trưởng lão, ta chắc chắn là muốn cho. Nhưng mà, nạp giới trên người hắn thuộc về ta.

- Cho lão phu một chút mặt mũi, tha cho hắn một mạng, thế nào?

- Nhưng là hắn nói, có hắn không có ta, có ta không có hắn!

- Sẽ không! Nếu hắn còn dám nhằm vào ngươi, lão phu nhất định sẽ lấy mạng của hắn!

Diệp Huyền thu hồi nạp giới, sau đó nhìn về phía Đại trưởng lão, cười nói:

- Về sau hắn sẽ trả thù ta.

- Đại trưởng lão, vậy ta đây đi trước!

Đại trưởng lão quay người nhìn về phía Nam Sơn, Nam Sơn trầm mặc một lát, sau đó bấm tay một cái, hai viên nạp giới trên người hắn bay đến trước mặt Diệp Huyền.

Không suy nghĩ nhiều nữa, hắn nhìn lướt qua hai viên nạp giới, trong nạp giới, có chừng ba mươi vạn Tử Nguyên tinh, ngoài ra, còn có chí bảo Thiên giai, có hơn chín món, một số tạp vật.

Diệp Huyền biết, sở dĩ Đại trưởng lão làm như thế, là bởi vì hắn thả Nam Sơn. Hắn cũng không khách khí, hắn nhận lấy kiếm, cười nói:

Đại trưởng lão nói:

Diệp Huyền cười nói:

Diệp Huyền nhìn thoáng qua, trong nạp giới, là hai thanh kiếm, đều là Thiên giai thượng phẩm.

Đại trưởng lão quay người nhìn về phía Nam Sơn yên lặng sau lưng:

Đại trưởng lão do dự một chút, sau đó bấm tay một cái, một viên nạp giới rơi vào trước mặt Diệp Huyền.

Đại trưởng lão nói khẽ:

Nam Sơn không nói gì.

- Có phải là không cam lòng?

Diệp Huyền sửng sốt.

- Đi, ăn mừng thôi!

Đám người Tiêu Qua cười ha ha một tiếng, rất nhanh, mấy người Diệp Huyền biến mất ở cách đó không xa.

Mà đám người Bạch Linh sau lưng Nam Sơn, sắc mặt cực kỳ khó coi, khó coi tới cực điểm!

- Lão phu không sử dụng kiếm, kiếm này hẳn là có chút tác dụng với ngươi!

Mà cách đó không xa, đám người Tiêu Qua và Lý Xuyên vội vàng lao đến.

Nói xong, hắn quay người rời đi.

- Đa tạ Đại trưởng lão!

- Ngươi vừa tới Nguyên Cảnh, đối với Nguyên Lực, cả da lông ngươi cũng không có nắm giữ, mà một chiêu Trượng Diệt Băng có lực sát thương nhất của ngươi, cuối cùng lại dùng để tự vệ, chẳng qua là ngươi không nghĩ tới, một chiêu sát thủ này lại có thể bị ép dùng để tự vệ.

Nam Sơn nói khẽ:

- Thật sự có chút không cam lòng!

Đại trưởng lão lắc đầu:

- Ngươi đổi một góc độ khác mà xem hắn, có lẽ sẽ cam tâm! Chiêu kiếm kỹ kia, tuyệt không yếu hơn Trượng Diệt Băng của ngươi, hơn nữa, kiếm của hắn hết sức quỷ dị, một chiêu cuối cùng đánh bại ngươi, hắn lại có thể vô thanh vô tức dung nhập những thanh kiếm kia vào trong không gian, sau đó lợi dụng không gian chi lực để thôi động số kiếm này... Có thể nói, hắn vận dụng không gian chi lực, còn mạnh hơn một số cường giả Phá Không cảnh.

Nói xong, hắn nhìn về phía Nam Sơn:

- Ngoài ra, hắn cũng không sử dụng át chủ bài, không phải sao?

Nghe vậy, vẻ mặt Nam Sơn lập tức biến đổi.

Diệp Huyền đã dùng toàn lực sao?

- Ta có thể hạ gục hắn một lần, là có thể hạ gục hắn lần thứ hai!

Diệp Huyền cười nói:

- Hậu hoạn vô tận a!

Tiêu Qua trầm giọng nói:

- Tức gì a?

Diệp Huyền cười nói:

- Nếu ngươi chân chính nắm giữ Nguyên Lực, có lẽ có thể hạ gục hắn, nhưng hiện tại, vẫn chưa được. Mấy chiêu kiếm kỹ của người này, ngay cả ta cũng phải thận trọng đón đỡ, nếu ngươi tự ý đi tìm hắn, hẳn phải chết không thể nghi ngờ!

Nói xong, hắn quay người rời đi.

Nam Sơn trầm mặc một lát, sau đó quay người rời đi.

Trong phòng của Diệp Huyền, Diệp Huyền và Lý Xuyên còn có mấy người Cát Thu ngồi quanh bàn.

Trong bữa tiệc, Tiêu Qua thấp giọng thở dài:

- Đại trưởng lão đột nhiên nhúng tay, thật sự có chút không công bằng!

Diệp Huyền mỉm cười, không nói gì.

Tiêu Qua nhìn về phía Diệp Huyền:

- Diệp huynh, ngươi không tức giận?

Mà Nguyên Sư ở một bên cũng đi tới, hắn thấp giọng thở dài:

Tại chỗ, Nam Sơn yên lặng.

Nói xong, hắn quay người rời đi.

- Nam Sơn, trong ba năm, trong ba năm ngươi không thể tìm hắn gây sự, nếu lại tìm hắn để gây sự, lão phu nhất định sẽ lấy mạng ngươi, mà ba năm sau, có thể sẽ là hai thái cực, hoặc là ngươi khinh thường tìm hắn để gây sự, hoặc là ngươi không dám tìm hắn để gây sự. Mà trước đó, ngươi không được tự tiện đi tìm hắn.

Đại trưởng lão lại nói:

Đặt tay lên ngực tự hỏi, hẳn là không!

Kỳ thật, hắn cũng muốn giết Nam Sơn, vĩnh viễn trừ hậu hoạn. Thế nhưng, hắn biết rõ, nếu hắn thật sự làm như vậy, là tương đương với đánh mặt Đại trưởng lão ngay trước mặt tất cả mọi người. Mà nếu hắn thật sự không cho Đại trưởng lão một chút mặt mũi, hiếu thắng giết Nam Sơn, chắc chắn Đại trưởng lão sẽ ra tay ngăn cản, lúc đó, tình cảnh của hắn sẽ càng trở nên hỏng bét!

Ngược lại, nếu thả Nam Sơn một mạng, càng có thể thu được rất nhiều chỗ tốt.

Mà đối với hậu hoạn này, như hắn nói, nếu Diệp Huyền hắn đủ mạnh, có thể giết Nam Sơn một lần, là có thể giết hắn trăm lần nghìn lần!

Dường như nghĩ đến chuyện gì, Diệp Huyền đột nhiên đứng dậy:

- Đi Tử Hỏa tháp!

- Tử Hỏa tháp?

Đám người Tiêu Qua nhìn về phía Diệp Huyền:

- Làm gì a? Tu luyện?

Khóe miệng Diệp Huyền hơi nhấc lên:

- Tiếp quản địa bàn của Nam Sơn, từ giờ trở đi, địa bàn của Nam Sơn là của chúng ta.

Nghe vậy, mọi người ngây ngản cả người, sau đó mừng như điên.

Phải biết, Nam Sơn đang chiếm cứ một mảnh khu vực khá tốt ở tầng thứ ba, nếu đạt được địa bàn của Nam Sơn, vậy ngày sau mọi người sẽ có thể có được chỗ tu luyện tốt hơn.

Rất nhanh, Diệp Huyền dẫn theo mọi người đi tới Tử Hỏa tháp, sau khi tiến vào Tử Hỏa tháp, Diệp Huyền lập tức cảm thấy một cỗ linh lực dư thừa, loại linh lực này có chút nóng bỏng, có chút bá đạo!

Diệp Huyền dẫn theo đám người Tiêu Qua đi tới địa bàn của Nam Sơn, mà giờ khắc này, Nam Sơn đã không ở đây, đám người Bạch Linh vừa nhìn thấy đám người Diệp Huyền, vẻ mặt lập tức khẽ biến.

Diệp Huyền cười nói:

- Chư vị, hiện tại nơi này là của ta!

Sắc mặt đám người Bạch Linh có chút khó coi, thế nhưng không ai dám phản kháng. Rất nhanh, đám người Bạch Linh quay người rời đi.

Lúc này, Tiêu Qua cười nói:

- Nếu có thể ngày ngày tu luyện trong này, nhiều nhất ba năm, ta cũng có thể đạt đến Nguyên Cảnh!

Tự tin!

Trong lời nói của Tiêu Qua tràn đầy tự tin.

Diệp Huyền nhìn thoáng qua những người chung quanh, chung quanh hắn đây đều là thiên tài, thành tựu ngày sau nhất định là sẽ không thấp!

Nghĩ đến đây, trong đầu Diệp Huyền đột nhiên xuất hiện một ý niệm, hắn quay đầu nhìn về phía Tiêu Qua:

- Tiêu huynh, ngươi còn biết bao nhiêu học viên nội viện?
Bạn cần đăng nhập để bình luận