Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3494. Ngươi hoán tổ đi! (2)



Chương 3494. Ngươi hoán tổ đi! (2)




Như lời Diệp Huyền nói, hắn thực sự chưa bao giờ thiếu tiền… Tài nguyên tu luyện ư? Hắn thực sự chưa từng thiếu.
Đúng lúc ấy, một dị linh nữ tử xuất hiện trước mặt hai người. Dị linh nữ tử nói: “Phụ vương!”
Nói đoạn, nàng ta bèn liếc nhìn Diệp Huyền: “Diệp công tử, xin chào!”
Dị Linh Vương mỉm cười: “Tiểu hữu, nàng ta là con gái của ta, Dị Khâm!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Chào Dị Khâm cô nương!”
Dị Khâm khẽ mỉm cười: “Phụ vương, Diệp công tử, sắp bắt đầu rồi! Chúng ta vào chỗ ngồi thôi!”
Dị Linh Vương gật đầu: “Mời Diệp tiểu hữu!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Mời tiền bối!”
Dị Linh Vương cười nói: “Chúng ta đi cùng đi!”
Hắn ta thực sự không dám hống hách trước mặt Diệp Huyền!
Ba người tiến vào Thiên Tinh Điện xong, Diệp Huyền phát hiện cả tòa Thiên Tinh Điện cực kì lớn, phần đỉnh không có bất cứ vật che chắn nào, liếc mắt nhìn là có thể thấy trời xanh mây trắng.
Ở giữa Thiên Tinh Điện là một sân khấu cực lớn. Sân khấu này cao đến mười mấy trượng, trên sân khấu có một nữ tử của Dị Linh tộc, xung quanh sân khấu là những chiếc ghế lơ lửng.
Lúc này, đã có một vài người ngồi trên ghế. Rõ ràng rằng bon họ đều tới tham gia triển lãm thần vật.
Dị Linh Vương đưa Diệp Huyền đến ngồi ở chỗ đầu tiên, hắn ta quay đầu liếc nhìn sang bên phải. Cách đó không xa có một nam tử trung niên, trên đầu nam tử trung niên có hai cái sừng, hắn ta khẽ nhếch miệng cười.
Lúc Diệp Huyền ngồi xuống, hắn ta liếc nhìn Diệp Huyền.
Dị Linh Vương ở bên cạnh Diệp Huyền nói: “Người này chính là phủ chủ hiện tại của Thiên Phủ, tên Mục Thiên, là người của Tê Linh tộc!”
Diệp Huyền liếc nhìn Mục Thiên.
Thâm sâu khó lường!
Mục Thiên đột nhiên nhìn Diệp Huyền, hắn ta mỉm cười: “Vị tiểu huynh đệ này là?”
Diệp Huyền mỉm cười: “Nhân tộc, Diệp Huyền!”
Nhân tộc?
Mục Thiên khẽ mỉm cười: “Hóa ra là Diệp công tử của Nhân tộc, nghe danh đã lâu!”
Diệp Huyền cạn lời, nghe danh cái con khỉ, ngươi biết ta sao?
Dị Linh Vương mỉm cười: “Mục Thiên phủ chủ, không biết lần này quý phủ mang thần vật gì tới, ta mong chờ lắm đó!”
Mục Thiên cười ha ha, hắn ta không đáp lời Dị Linh Vương mà nhìn Diệp Huyền: “Chắc đây là lần đầu tiên Diệp công tử tới Thiên Linh vũ trụ, ta có một thứ muốn tặng Diệp công tử…”
Nói đoạn, hắn ta bèn xòe tay ra, trong tay hắn ta xuất hiện một thần vật. Mà lúc này, Diệp Huyền bỗng cười nói: “Không cần đâu!”
Nghe vậy, Mục Thiên bèn sững sờ.
Dị Linh Vương bên cạnh Diệp Huyền cũng nhìn hắn, ánh mắt thoáng hiện vẻ ngạc nhiên.
Diệp Huyền lại cười nói: “Ta xin nhận ý tốt của Mục Thiên chủ phủ! Nếu như ta cần gì thì ta sẽ tìm Dị Linh tộc!”
Nụ cười của Mục Thiên bèn biến mất.
Dị Linh Vương thì bật cười: “Nếu Diệp tiểu hữu cần gì thì cứ nói, chỉ cần Dị Linh tộc chúng ta có, chúng ta nhất định sẽ không chối từ!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Đa tạ!”
Mục Thiên đang tỏ ý tốt sao?
Không!
Diệp Huyền biết, bề ngoài thì là tỏ ý tốt nhưng thực chất hắn ta đang muốn chia rẽ mình và Dị Linh tộc. Nếu như Diệp Huyền nhận món quà này, Dị Linh tộc chắc chắn sẽ thấy khó chịu, còn hắn thì có thể giao hữu với Thiên Phủ không?
Không!
Thiên Phủ chưa từng chứng kiến thực lực của đại ca, đối phương chắc chắn không tôn trọng hắn và muốn xây dựng quan hệ tốt với hắn như Dị Linh tộc!
Trên thế gian này làm gì có ai tốt với mình một cách vô cớ!
Con người tồn tại ở bên ngoài thì phải để ý nhiều hơn, đừng để bị lợi ích che mắt!
Mục Thiên liếc nhìn Diệp Huyền, hắn ta mỉm cười, sau đó thu hồi ánh mắt, nụ cười cũng tắt ngúm.
Dị Linh Vương ở bên cạnh Diệp Huyền thì nở nụ cười.
“Nhân tộc?”
Đúng lúc ấy, một tiếng cười đột nhiên truyền tới từ phía đằng sau.
Diệp Huyền quay đầu nhìn, ở phía không xa có một nam tử!
Nhân loại!
Hắn sững sờ.
Kia chẳng phải cường giả loài người đến từ vũ trụ nhân loại hay sao?
Dị Linh Vương ở bên cạnh Diệp Huyền nói: “Hắn ta tên là Lăng Thiên, là cường giả nhân loại, giờ đang là trưởng lão của Thiên Phủ, là cường giả Thập Nhị đoạn đỉnh phong!”
Lăng Thiên đi đến bên cạnh Mục Thiên và nhìn Diệp Huyền, mỉm cười: “Không ngờ sau bao nhiêu năm, cuối cùng nhân loại cũng có một người ra ngoài rồi!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Nhân tộc cũng khó khăn lắm!”
Lúc này, Mục Thiên đột nhiên mỉm cười: “Lăng Thiên trưởng lão, ngươi là người đứng đầu Nhân tộc, chi bằng ngươi kể về Nhân tộc đi, để chúng ta tìm hiểu một chút về bọn họ, ngươi thấy thế nào?”
Diệp Huyền nhíu mày: “Người đứng đầu Nhân tộc?”
Mục Thiên nhìn hắn và mỉm cười: “Lăng Thiên trưởng lão chính là người đứng đầu Nhân tộc, sao nào, ngươi có ý kiến gì à?”
Diệp Huyền liếc nhìn Lăng Thiên: “Người đứng đầu Nhân tộc… ngươi tự phong hả?”
Dị Linh Vương lập tức bật cười: “Chắc chắn là tự phong rồi!”
Mục Thiên cười nói: “Xem ra Diệp công tử không phục rồi! Nếu đã không phục thì sao không tỉ thí nhỉ?”
Lăng Thiên ở bên cạnh cũng mỉm cười: “Ta lúc nào cũng được!”
Nói đoạn, hắn ta bèn liếc nhìn Diệp Huyền: “Ngươi thì sao?”
Diệp Huyền lấy Thanh Huyền Kiếm ra, hắn sử dụng tâm niệm, Thanh Huyền Kiếm bèn tiến vào đệ lục trùng thời không. Trông thấy cảnh tượng ấy, vẻ mặt mấy người Lăng Thiên lập tức sựng lại.
Diệp Huyền mỉm cười: “Tỉ thí? Thập Nhị đoạn chẳng thú vị gì cả! Nào, Mục Thiên phủ chủ, ngươi hoán tổ đi!”
Mọi người: “…”
Hết chương 3494.



Bạn cần đăng nhập để bình luận