Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1142: Hai đứa trẻ

Sau khi mọi người rời đi, trước Thiên Môn trên Thương Khung giới xa xăm kia có một nữ tử lạnh lùng nhìn xuống bên dưới.

Đó chính là bạch phát nữ tử!

Lúc này, vẻ mặt của bạch phát nữ tử lạnh như băng, ánh mắt như kiếm có thể giết người.

Ở bên cạnh bạch phát nữ tử còn có một lão giả nữa, lão giả mặc trường bào, trên trường bào vẽ các loại phù văn thần bí khác nhau, những phù văn này có màu sắc không đồng nhất, chuyển động kỳ lạ, hàm chứa một luồng sức mạnh thần bí.

Người này chính là thần sư của Thần Điện!

Thần sư!

Một nghề đã gần như biến mất tại Huyền Hoàng Đại Thế Giới, không đúng, nên nói là bây giờ khắp toàn bộ Huyền Hoàng Đại Thế Giới, ngoại trừ Thần Điện ra, những nơi khác đã không còn thần sư!

Lúc này, bạch phát nữ tử đột nhiên hỏi: “Trương thần sư, rốt cuộc Diệp Huyền đó có lai lịch thế nào! Người này quả thật có hơi thần bí!”

Bạch phát nữ tử chợt nhíu mày: “Cổ Yêu nhất tộc.”

Trong một sơn mạch, một tiểu nam hài chỉ khoảng bảy, tám tuổi cõng một tiểu nữ hải bẩn thỉu chạy trốn, giày của tiểu nam hài đã rách, khắp chân hắn ta chỗ nào cũng là vết thương, máu tươi đã nhuộm đỏ cả hai chân.

Trương thần sư mở lòng bàn tay ra, một tấm gương xuất hiện trong lòng bàn tay hắn ta, ngay sau đó, trong mặt gương ấy hiện ra một hình ảnh.

Bạch phát nữ tử nhìn chằm chằm vào tấm gương đó, hình ảnh trên tấm gương chợt thay đổi.

Trương thàn sư nhẹ giọng bảo: “Tra được một ít!”

Tiểu nam hài lau mồ hôi trên mặt, hắn ta ôm chặt tiểu nữ hài bên cạnh, run rẩy nói: “Thanh Nhi đừng, đừng sợ… ca ở đây!”

Trương thần sư im lặng.

Mà trên đỉnh đầu của tiểu nam hài và tiểu nữ hài là sấm chớp lóe lên, vô số đại yêu bay vụt qua, những luồng khí tức yêu thú lớn mạnh và uy áp của thiên địa càn quét khắp mặt đất giống như ngày tận thế.

Bạch phát nữ tử nói: “Nói!”

Bạch phát nữ tử nhìn về phía hắn ta: “Sao thế, ngay cả ngươi cũng không điều tra ra được sao?”

Trương thiên sư gật đầu: “Xem tiếp đi!”

Hai bàn tay nhỏ của tiểu nữ hài nắm chặt lấy cổ tay của tiểu nam hài, nàng xuyên qua khe núi nhìn ra bên ngoài, toàn bộ bầu trời bên ngoài là vô số lôi điện lập lòe, hơn nữa thi thoảng còn có các loại quái vật khổng lồ bay ngang qua.

Đó là một thế giới chưa rõ, trên bầu trời có vô số đại yêu bay vút qua, phía chân trời kia lại còn có lôi điện không ngừng giáng xuống, toàn bộ mặt đất rung chuyển ầm ầm.

Tiểu nữ hài nhẹ giọng nói: “Ca… mấy lôi điện đó là gì vậy? Còn cả mấy con đang bay kia nữa, tại… tại sao chúng lại ăn thịt người…”

Tiểu nam hài cõng tiểu nữ hài chạy tới một khe núi chật hẹp, khe núi rất nhỏ, vừa vặn chứa được hai đứa trẻ này.

Có khả năng đến bản thân hắn ta cũng không phát hiện ra giọng của mình đang run rẩy.

Tiểu nữ hài quay đầu nhìn về phía trời đất bên ngoài khe hở kia, trong con mắt nhỏ bé đó có hơi mê mang.

Tiểu nữ hài nhìn về phía tiểu nam hài với vẻ mặt khó hiểu: “Tại… tại sao? Chúng… chúng ta đã làm sai chuyện gì sao?”

Trong khe hở, hai đứa trẻ ôm chặt lấy nhau, cùng run lẩy bẩy.

Tiểu nam hài nuốt nước miếng, giọng nói càng lúc càng run: “Mấy… mấy lôi điện đó… cha nói là thần giáng xuống để trừng phạt chúng ta…”

Tiểu nữ hài cắn một miếng, dường như nghĩ đến gì đó lại đưa cho tiểu nam hài: “Ca, ngươi… ngươi cũng ăn đi…”

Tiểu nam hài liếc mắt nhìn về phía chân trời, nơi chân trời kia thi thoảng có lôi điện giáng xuống, mỗi khi một đạo lôi điện giáng xuống sẽ vang lên tiếng nổ đinh tai nhức óc, toàn bộ thiên địa đều đang run rẩy.

Tiểu nữ hài lại tin là thật.

Nói xong, hắn ta còn cố tình vỗ lên vụng mình.

Tiểu nam hài mím môi, sau đó trên gương mặt trắng bệch nặn ra một nụ cười: “Cha… ca đã ăn rồi… Thanh Nhi ăn đi.”

“Thần phạt?”

Đêm khuya.

Tiểu nữ hài ôm chặt tiểu nam hài: “Ca, ta… ta đói rồi.”

Tiểu nam hài vội vàng lấy nửa cái màn thầu đặt vào tay tiểu nữ hài: “Thanh… Thanh Nhi ăn…”

Tiểu nam hài ôm chặt tiểu nữ hài, mang theo tiếng nức nở: “Cha… cha nói thần muốn chúng ta chết, chúng… chúng ta phải chết… Cha và mẹ đều… đề chết cả rồi, chúng… chúng ta nhất định phải sống thật tốt…”

Bên ngoài khe núi, thiên địa bị vô số lôi điện bao trùm, còn có các loại đại yêu khác nhau hống hách lộng hành, quả thật như luyện ngục nhân gian.

Tại sao lại muốn trừng phạt mình?

Mình đã làm sai chuyện gì sao?

Nửa đêm.

Bên ngoài khe núi vẫn là sấm chớp đùng đùng như cũ, thi thoảng còn có tiếng gầm rú của đại yêu, trên mặt đất là vô số tiếng kêu thảm thiết vang vọng.

Trong khe núi, tiểu nam hài ôm chặt tiểu nữ hài, giọng nói của hắn ta có hơi suy yếu: “Thanh… Thanh Nhi… ca ca nhớ hình… hình như ngươi thích luyện kiếm!”

Tiểu nữ hài gật đầu, ôm chặt tiểu nam hài: “Thanh Nhi muốn bảo vệ ca ca và cả cha mẹ…”

Tiểu nam hài chợt bật khóc.

Nhưng trong đêm tối, tiểu nữ hài cũng không nhìn thấy.

Tiểu nam hài thơm nhẹ lên trán tiểu nữ hài: “Thanh Nhi… nếu… nếu như sau này ngươi trở nên mạnh hơn, nhất định… nhất định phải… phải bảo… vệ những người yếu đuối như chúng ta… mẹ và… cha … nếu có người bảo… bảo vệ đã… không chết… còn… còn phải đánh chết… mấy… mấy thần gì đó… ở bên ngoài kia… Bọn họ… rất xấu… rất xấu… ca đói quá… đói quá…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận