Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1280: Thế giới này rất phức tạp

Kiếm tông!

Diệp Huyền trầm giọng nói: "Ta rốt cuộc có thù gì với Kiếm tông các ngươi mà Kiếm tông các ngươi không chịu buông tha cho ta!"

Khương Khởi nhìn Diệp Huyền: "Món Ngũ Duy chí bảo đó còn trong tay ngươi?"

Diệp Huyền nhíu mày: "Không phải trong tay Kiếm tông ngươi sao?"

Khương Khởi nhìn Diệp Huyền, không nói gì cả.

Diệp Huyền đột nhiên hỏi: "Không ở trong tay Kiếm tông ngươi?"

Khương Khởi vẫn không có nói chuyện.

Diệp Huyền trầm giọng nói: "Tại sao ngươi lại cảm thấy nó ở trong tay ta?"

Khương Khởi đó cũng trầm mặc.

Diệp Huyền cười nói: "Các hạ quá coi trọng ta rồi! Nếu như ta có năng lực đó thì ta đâu cần phải giao bảo vật này ra?"

Diệp Huyền: "..."

Một lát sau, Khương Khởi nhìn về phía Diệp Huyền: “Đương nhiên, còn có một khả năng chính là chí bảo đó vẫn còn đang nằm ở trong tay của Diệp Huyền ngươi, ngươi cố ý nhường ra món bảo vật đó, sau đó giá họa cho Kiếm tông ta, ngồi làm ngư ông thủ lợi!"

Nói đến đây, hắn dừng một chút, lại nói: "Ngày đó ta đặt ở chỗ kia, sau đó chuẩn bị rời khỏi Lưỡng Giới Thiên, mà tiếp sau đó, cường giả Lưỡng Giới Thiên Lý Hợp đột nhiên tới nói với ta bảo vật đã không còn... ta cũng không biết hắn ta nói thật hay giả..."

Khương Khởi nói: "Ta đúng là không tin!"

Khương Khởi nói: "Trực giác!"

Khương Khởi nhìn Diệp Huyền, không nói gì.

Nghe đến đây, Khương Khởi hơi nhíu mày lại: "Có thể nào bọn họ đã lấy được món bảo vật đó, nhưng vì bảo vệ món bảo vật đó mà cố ý giá họa cho Kiếm tông ta..."

Diệp Huyền lạnh nhạt nói: "Bảo vật đó thật sự không nằm trong tay ta..."

Bầu không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Khương Khởi trầm mặc.

Diệp Huyền không nói gì.

Diệp Huyền đi đến trước mặt hắn ta: “Bây giờ chỉ có hai khả năng, thứ nhất, món bảo vật đó trên người ta, ta giá họa cho Kiếm tông ngươi, để Kiếm tông ngươi đấu đến lưỡng bại câu thương với cường giả Lưỡng Giới Thiên, ta ngồi làm ngư ông đắc lợi, thứ hai, món bảo vật đó đã bị cường giả Lưỡng Giới Thiên đoạt được, mà bọn họ lựa chọn giá họa cho Kiếm tông ngươi, để Kiếm tông ngươi gánh tội. Bây giờ, ngươi cảm thấy khả năng nào càng lớn?"

Diệp Huyền cười nói: "Xem ra các hạ không tin."

Diệp Huyền mỉm cười: “Vậy ta không có cách nào. Nhưng mà ta vẫn muốn hỏi một chút, ngươi thật sự cho rằng ta có năng lực lấy bảo vật đó đi hay sao?"

Hơn nữa còn không yếu!

Khương Khởi nheo hai mắt lại, giờ phút này hắn ta đột nhiên nhớ ra Diệp Huyền này cũng không phải người cô độc!

Sau lưng hắn, Khương Khởi trầm mặc không nói, ngón cái tay trái hắn ta vẫn luôn đè lên chuôi kiếm, nhưng mà cuối cùng hắn ta vẫn không chọn ra tay.

Diệp Huyền cười nói: "Nếu như ngươi động thủ, vậy thì đúng như ý của một số người. Bởi vì, chắc chắn bọn họ đang hy vọng rằng người đứng sau lưng ta liều chết với Kiếm tông ngươi!"

Khương Khởi trầm mặc một lát sau đó quay người rời đi.

Khương Khởi nhìn Diệp Huyền, ngón cái tay trái đột nhiên đè lên chuôi kiếm, vận sức chờ phát động.

Sở dĩ hắn không che giấu nguyên nhân chính là bây giờ hắn càng ẩn nấp thì càng nguy hiểm.

Diệp Huyền cũng không ẩn nấp, hoặc là về Huyền Hoàng Đại Thế Giới, nhưng ngược lại hắn lại về tới Lưỡng Giới Thiên.

...

Người đứng phía sau!

Giống như Diệp Huyền nói, người của Kiếm tông đã chết!

Bây giờ đã không đơn thuần là chuyện Ngũ Duy chí bảo nữa rồi.

Nếu như Kiếm tông ra tay với Diệp Huyền, Diệp Huyền rất có thể sẽ liên thủ với Lưỡng Giới Thiên, một mình hắn không đáng sợ, nhưng mà người đứng sau lưng hắn đáng sợ!

Sau lưng gia hỏa này cũng có người!

Nói xong, Diệp Huyền khinh miệt nhìn thoáng qua Khương Khởi, sau đó xoay người rời đi.

Diệp Huyền đột nhiên cười nói: "Người của Kiếm tông bị giết mà các ngươi vẫn còn rối rắm cái món Ngũ Duy chí bảo đó, xin mạo muội hỏi một chút, các ngươi có nghĩ tới mấy kiếm tu đã chết đó không? Bọn họ chết có oan không?"

Nếu như Kiếm tông liều chết với người sau lưng Diệp Huyền, ai được lợi nhất? Đương nhiên là cường giả Lưỡng Giới Thiên!

Ngược lại hắn càng công khai nghênh ngang thì sẽ càng an toàn!

Bởi vì càng như vậy, những người khác càng không cảm thấy món Ngũ Duy chí bảo đó ở trên người hắn.

Khi Diệp Huyền vừa trở lại Lưỡng Giới Thiên, Lý Hợp đó lại xuất hiện ở trước mặt hắn một lần nữa.

Diệp Huyền ôm quyền: “Lý Hợp tiền bối!"

Lý Hợp hơi sững sờ, hắn ta không ngờ Diệp Huyền lại khách khí như vậy, có chút không quen, nhưng mà hắn ta vẫn lễ phép đáp lễ!

Diệp Huyền đột nhiên nói: "Người của Kiếm tông đi tìm ta!"

Lý Hợp nhìn Diệp Huyền: “Tìm ngươi làm gì?"

Diệp Huyền trầm giọng nói: "Bọn họ cảm thấy món chí bảo đó ở trên người ta."

Lý Hợp cười nói: "Vậy rốt cuộc có ở trên người ngươi hay không?"

Diệp Huyền lắc đầu cười một tiếng: “Lý Hợp tiền bối, ngươi thật sự cảm thấy món Ngũ Duy chí bảo đó sẽ nhận ta làm chủ?"

Lý Hợp trầm mặc.

Diệp Huyền nói: "Chí bảo như thế, nếu như nhận ta làm chủ thì ta đã dẫn nó đi vào Ngũ Duy lâu rồi, còn ở lại Tứ Duy bị nhiều cường giả nhằm vào như vậy làm gì?"

Lý Hợp gật đầu: “Chuyện này..."

Diệp Huyền lại nói: "Thế nhưng, Kiếm tông khăng khăng nói món chí bảo đó ở trên người ta, không biết bọn họ có mục đích gì!"

Lý Hợp trầm giọng nói: "Sợ là muốn lợi dụng ngươi để thu hút sự chú ý của chúng ta, sau đó để chúng ta và ngươi đánh nhau lưỡng bại câu thương!"

Diệp Huyền nhíu mày: “Rất không có khả năng..."

Lý Hợp cười lạnh: “Tại sao không có khả năng?"

Diệp Huyền nói: "Bọn họ đều là kiếm tu, làm sao có thể dùng thủ đoạn ti tiện như vậy được?"

Lý Hợp lắc đầu: “Tiểu hữu, ngươi vẫn còn rất trẻ, quá đơn thuần!"

Diệp Huyền trầm giọng nói: "Tiền bối có ý gì?"

Lý Hợp lạnh nhạt nói: "Đây cũng không phải là thủ đoạn ti tiện mà là mưu kế! Hơn nữa, kiếm tu cũng không phải đều là người có tính tình thẳng thắn, chiêu trò cũng không ít, tiểu hữu ngươi tuổi còn rất trẻ, vẫn chưa biết nhân tính trong thế giới này rất phức tạp!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận