Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1092: Không chỉ có một mình

Thấy một màn này, sắc mặt của đám người Diệp Huyền bên dưới lập tức nặng nề!

Giản Tự Tại sẽ gặp nguy sao?

Diệp Huyền nhìn về phía chân trời, lúc này, đột nhiên Giản Tự Tại vung tay phải một cái, trong nháy mắt, sức mạnh tinh quang bên phải nàng trực tiếp biến mất không còn thấy đâu, nhưng bốn sợi tơ màu vàng đó lại không biến mất, không chỉ như thế, lúc này, không gian xung quanh nàng đã bị những sợi tơ màu vàng che phủ tầng tầng lớp lớp!

Giản Tự Tại hơi nhíu mày, hai tay nàng mở ra, trong phút chốc, không gian xung quanh nàng trực tiếp bắt đầu chấn động, những sợi tơ vàng đó bắt đầu từ từ lùi lại, nhưng rất nhanh, nhiều sợi tơ vàng hơn lại xuất hiện xung quanh nàng!

Thấy một màn này, khóe miệng của Giản Tự Tại nhếch lên: “Khá thú vị đấy!”

Dường như nghĩ đến gì đó, đột nhiên nàng nhìn về phía Diệp Huyền bên dưới: “Bọn họ muốn giữ chân ta!”

Giữ chân Giản Tự Tại!

Diệp Huyền sững sờ, rất nhanh, sắc mặt của hắn đã thay đổi, sau đó nhìn về phía lão giả lưng còng ở cách đó không xa.

Nhìn thấy Ngũ Duy chí bảo, đám người lão giả lưng còng lập tức dừng lại, trong mắt bốn người đều mang theo vẻ tham lam.

Thấy một màn này, sắc mặt của đám người lão giả lưng còng lập tức trở nên cực kỳ khó coi, bọn họ không hề ra tay mà ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, chẳng qua lúc này, đột nhiên Giới Ngục tháp lại rơi xuống!

Vừa dứt lời, Giới Ngục tháp ở mi gian hắn đột nhiên bay ra!

Nghe vậy, bốn người lão giả lưng còng lấy lại bình tĩnh, cả bốn nhìn về phía Diệp Huyền, mà lúc này, Diệp Huyền nắm Giới Ngục tháp ném mạnh về phía chân trời: “Tặng ngươi!”

Lão giả lưng còng nở nụ cười, đang định nói thì đúng lúc này, một giọng nói bất chợt vang lên từ phía chân trời: “Vật này cùng lắm chỉ giam được nữ nhân này mười lăm phút, ngươi cứ tiếp tục phí lời đi!”

Thấy thế, sắc mặt Diệp Huyền lập tức nặng nề, mẹ nó chứ, đối phương không mắc bẫy!

Lão giả lưng còng cũng nhìn chằm chằm vào hắn: “Diệp Huyền, ngươi có biết sợi tơ màu vàng đó là thứ gì không?”

Giới Ngục tháp rơi vững vàng xuống trước mặt Diệp Huyền!

Nghe vậy, lão giả lưng còng lập tức không phí lời nữa, hắn ta nhìn về phía Diệp Huyền sau đó định ra tay, nhưng đúng lúc này, đột nhiên Diệp Huyền nói: “Không phải các ngươi muốn bảo vật này sao? Ta cho các ngươi!”

Diệp Huyền lắc đầu: “Không biết!”

Mà đúng lúc này, giọng nói ở phía chân trời đó lại truyền ra: “Đồ ngu, hắn muốn kéo dài thời gian! Giải quyết hắn trước!”

Lão giả lưng còng nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền: “Người này chính là tai họa, giải quyết hắn trước!”

Ngũ Duy chí bảo!

Vừa dứt lời, hắn ta đã lao thẳng tới!

Đối phương cũng không nhận!

Hắn vốn muốn dời mâu thuẫn đi, nhưng bây giờ xem ra đã không còn hy vọng rồi.

Trước khi tới hắn đã kêu Tiểu Linh Nhi gọi nàng!

Tiểu nữ hài!

Tiểu nữ hài đứng trước mặt Diệp Huyền, nàng ăn mặc thật sự có hơi kỳ lạ, miệng vẫn còn gặm một cây kẹo hồ lô, cả người thoạt nhìn... có hơi hoang dã!

Thấy bốn người lao về phía mình, sắc mặt của Diệp Huyền lập tức trở nên dữ tợn, ngay lúc hắn định liều chết một trận thì đột nhiên một tiểu nữ hài rơi xuống trước mặt hắn.

Tiểu nữ hài liếc mắt nhìn Diệp Huyền: “Đánh ai?”

Mà sau lưng hắn ta, ba người Trần Biệt Giang cũng xông tới cùng!

Diệp Huyền chỉ vào bốn người lão giả lưng còng cách đó không xa: “Đánh bọn họ!”

Khóe miệng của Diệp Huyền hơi co rút, tiểu nữ hài này rất thẳng thắn...

Đánh ai!

Tiểu nữ hài nhét tay phải vào trong túi quần, tay trái cầm một xâu kẹo hồ lô, chân phải giẫm nhẹ một cái, trong miệng còn ngâm nga giai điệu không biết tên: “Sông lớn mặc sức chảy… sao trên trời đi về nơi đâu… về nơi đâu… ôi chao, gà con ơi… ôi chao, í a í a… gặp chuyện bất bình thì cho một đập… gà con ơi… í a í a í a…”

Thấy tiểu nữ hài xuất hiện, sắc mặt của đám người lão giả lưng còng lập tức nặng nề hẳn đi.

Bọn họ vẫn chưa quên lúc trước chính người này đã dùng một quyền đấm chết môn chủ của Kiếm Vũ môn trong một giây!

Đối với tiểu nữ hài, bọn họ vẫn khá là kiêng dè!

Ngay khi nhìn thấy tiểu nữ hài này, Diệp Huyền lập tức thở phào một hơi nhẹ nhõm!

Nếu không phải Giản Tự Tại xuất hiện thì chỉ sợ hắn đã lạnh ngắt được một lúc rồi!

Chẳng qua điều khiến hắn không ngờ đến nhất chính là tiểu nữ hài này tới có hơi muộn!

Hắn chắc chắn sẽ không liều mạng với Hiên Viên gia và các thế lực khác chỉ với sức của một mình mình, vì hắn hoàn toàn không thể liều được!

Tiểu nữ hài quay đầu nhìn lão giả lưng còng, nàng liếc mắt quan sát hắn ta một lượt: “Ngươi qua đây, ta đánh chết ngươi!”

Diệp Huyền: “...”

Lão giả lưng còng nhìn chằm chằm vào tiểu nữ hài: “Rốt cuộc ngươi là ai?”

Thân là thế lực đỉnh cấp nhất Huyền Hoàng Đại Thế Giới, tình báo của bọn họ tuyệt đối là siêu số một, thế nhưng bọn họ lại hoàn toàn không biết gì về mấy người sau lưng Diệp Huyền!

Chẳng tra ra được gì cả!

Cho dù là nữ tử váy trắng trước đây hay là tiểu nữ hài và Giản Tự Tại đang ở trên trời vừa mới xuất hiện kia, bọn họ đều không biết gì!

Tiểu nữ hài không hề để ý đến lão giả lưng còng, nàng liếm kẹo hồ lô: “Đợi ta ăn xong! Ta sẽ đánh chết ngươi!”

Diệp Huyền: “...”

Ở phía xa, lão giả lưng còng kia cười dữ tợn: “Các hạ nói chuyện ngông cuồng thật!”

Tiểu nữ hài chỉ nhìn hắn ta mà chẳng nói gì cả.

Bàn chân nhỏ của nàng đung đưa nhẹ, rất có tiết tấu!

Đúng lúc này, môn chủ Thiên Môn ở bên cạnh lão giả lưng còng đột nhiên biến mất, ngay sau đó, hắn ta đã đột ngột xuất hiện trước mặt tiểu nữ hài, đồng thời cũng chém thẳng một thanh chủy thủ lên cổ họng nàng!

Mà tiểu nữ hài cũng không hề tránh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận