Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3668. Kiếm tốt đấy! (2)



Chương 3668. Kiếm tốt đấy! (2)




Thời không xung quanh Cổ Sầu rung chuyển dữ dội, ngay sau đó thời không lõm xuống, thế nhưng không hề bị phá vỡ!
Thời không này đã chặn đứng cây thương kinh khủng kia!
Nam tử trung niên híp mắt lại: “Cây thương này của ta đã vượt ra khỏi phạm vi của thời không, thế mà ngươi hợp nhất với thời không xong vẫn có thể chống lại được…”
Nói đoạn, hắn ta lại nhìn Thanh Huyền Kiếm trong tay Cổ Sầu: “Là do thanh kiếm này!”
Cổ Sầu nhìn Thanh Huyền Kiếm, ánh mắt hắn ta tràn ngập vẻ hưng phấn. Hắn ta phát hiện, có thêm thanh kiếm này thì Thời Không Lĩnh Vực của hắn ta mạnh lên không biết bao nhiêu lần!
Thanh Huyền Kiếm hỗ trợ thời không kiên cố đến mức kiểu cường giả đã vượt khỏi thời không như nam tử trung niên này cũng không làm gì được!
Quá kinh khủng!
Cổ Sầu đột nhiên quay người nhìn Diệp Huyền: “Diệp huynh, hay là ngươi tặng ta thanh kiếm này đi?”
Diệp Huyền mỉm cười: “Hay là ngươi cảm nhận muội muội của ta đi, hỏi xem nàng ấy có đồng ý hay không?”
Khóe miệng Cổ Sầu giật giật: “Coi như ta chưa hỏi gì nhé!”
Hắn ta không muốn chết!
Cổ Sầu ngẩng đầu nhìn nam tử trung niên phía xa xa. Nam tử trung niên phất tay áo, cây trường thương kia đột nhiên xé gió bay đến trước mặt Cổ Sầu, Cổ Sầu chém mạnh kiếm.
Uỳnh!
Trường thương bị ép phải dừng lại, thế nhưng sức mạnh to lớn vẫn khiến Thanh Huyền Kiếm trong tay Cổ Sầu bay đi!
Khoảnh khắc Thanh Huyền Kiếm bay đi, đôi đồng tử của Cổ Sầu co lại, bởi lẽ hắn ta cảm nhận được hơi thở của cái chết. Hắn ta vội vàng tránh đi, nhưng đã muộn!
Vụt!
Trường thương đã xuyên qua ngực hắn ta. Khi hắn ta dừng lại, cả người rơi vào thời không tối tăm, thần lôi trước đó lại xuất hiện.
Trông thấy cảnh tượng ấy, vẻ mặt Cổ Sầu bèn thay đổi, hắn ta vội vàng nói: “Diệp huynh, cứu mạng!”
Không có Thanh Huyền Kiếm thì hắn ta cũng chẳng ngăn nổi thần lôi!
Lúc này, một đường kiếm quang bay vào trong thời không, là Thanh Huyền Kiếm!
Cổ Sầu vội nắm lấy Thanh Huyền Kiếm. Ngay sau đó, Thanh Huyền Kiếm đã đưa hắn ta ra ngoài!
Thế nhưng hắn ta đã bị một luồng sức mạnh to lớn khóa chặt cơ thể, không thể động đậy!
Ở một bên khác, nam tử trung niên quay đầu nhìn Diệp Huyền, hắn ta mỉm cười: “Thanh kiếm thú vị đó!”
Diệp Huyền nhìn nam tử trung niên: “Ngươi muốn làm gì?”
Nam tử trung niên mỉm cười: “Giết người! Đương nhiên, không phải giết ngươi!”
Nói đoạn, hắn ta nhìn Tuyết Sơn Vương ở phía xa xa. Vẻ mặt Tuyết Sơn Vương bình tĩnh: “Giết ta?”
Nam tử trung niên nhìn Tuyết Sơn Vương, hắn ta cười: “Trước đó ngươi có nói chúng ta không cho ngươi tài nguyên thì ngươi tự lấy?”
Tuyết Sơn Vương nhìn nam tử trung niên, đôi mắt hắn ta không hề có vẻ sợ hãi: “Đúng vậy!”
Nam tử trung niên mỉm cười: “Nào, thử xem!”
Dứt lời, hắn ta bèn tiến lên trước một bước. Thanh trường thương trước ngực Cổ Sầu đột nhiên bay ra, ngay sau đó trường thương xuất hiện trước mặt Tuyết Sơn Vương!
Cả người Tuyết Sơn Vương biến mất.
Nam tử trung niên mỉm cười: “Lăng giá thời không à?”
Nói đoạn, hắn ta bèn xòe tay ra, trường thương xuất hiện trong tay hắn ta. Ngay sau đó, hắn ta cầm trường thương và đâm vào phía bên phải.
Vụt!
Thời không bị xé rách, máu tươi bắn ra từ thời không. Ngay sau đó, một bóng ngươi bay ngược lại!
Là Tuyết Sơn Vương!
Khoảnh khắc Tuyết Sơn Vương bay đi, nam tử trung niên phất tay áo.
Rầm!
Một chiếc lưới thời không màu đen khóa chặt lất Tuyết Sơn Vương. Đôi mắt Tuyết Sơn Vương ánh lên vẻ dữ tợn, hắn ta đánh một quyền!
Uỳnh!
Chiếc lưới thời không kia biến dạng, thế nhưng vẫn không bị rách!
Tuyết Sơn Vương còn muốn ra tay, lúc này nam tử trung niên đột nhiên biến mất. Đôi đồng tử của Tuyết Sơn Vương co lại, hắn ta vội giơ tay lên chắn!
Vụt!
Một thanh trường thương đột nhiên xuyên qua hai tay Tuyết Sơn Vương, sau đó đâm vào trán hắn ta.
Uỳnh!
Tuyết Sơn Vương sựng người ngay tại chỗ.
Vẻ mặt Phàm Giản bèn trở nên nghiêm trọng.
Tuyết Sơn Vương vô địch xong đời rồi ư?
Nam tử trung niên nhìn Tuyết Sơn Vương, hắn ta mỉm cười: “Lăng giá thời không à? Rất lợi hại sao? Không, đó cũng chỉ là bắt đầu mà thôi.”
Tuyết Sơn Vương ngẩng đầu nhìn thạch môn, ánh mắt hắn ta tràn ngập vẻ bàng hoàng.
Tu hành ngàn vạn năm nay chợt hóa thành hư vô!
Thành quả tu luyện ngàn vạn năm của hắn ta chỉ là điểm bắt đầu trong mắt người khác thôi sao?
Tuyết Sơn Vương nhìn thạch môn, cơ thể và linh hồn hắn ta ngày càng mờ ảo.
Chết rồi!
Bầu không khí tĩnh lặng vô cùng!
Tuyết Sơn Vương vô địch thật sự hi sinh rồi!
Vẻ mặt Cổ Sầu sầm xuống, mặc dù hắn ta và Tuyết Sơn Vương là kẻ địch, nhưng đối phương chết như vậy, hắn ta cũng thấy xót xa!
Đúng lúc ấy, Diệp Huyền đột nhiên xòe tay ra, sau đó hắn lại nắm tay lại, một cái nạp giới xuất hiện trong lòng bàn tay hắn!
Là nạp giới của Tuyết Sơn Vương!
Hắn liếc nhìn nạp giới, sau đó lén lút thu lại!
Mọi người: “…”
Lúc này, một Mệnh Tri Thánh Giả phía sau Phàm Giản đột nhiên chỉ vào Diệp Huyền: “Là hắn đã giết người của các ngươi, tại sao ngươi không đi mà tìm hắn?”
Nam tử trung niên liếc nhìn Diệp Huyền, hắn ta cười nói: “Có biết tại sao ta dám giết Tuyết Sơn Vương không? Bởi vì hắn ta không giết được người của chúng ta!”
Nói đoạn, hắn ta quan sát Diệp Huyền, lại bảo: “Biết tại sao ta không giết vị tiểu huynh đệ này không? Bởi vì nếu hắn có thể giết người của chúng ta thì có thể hắn cũng giết được ta. Vốn cũng không có thâm cừu đại hận gì, tại sao ta phải giết vị tiểu huynh đệ này chứ?”
Nói đến đây, hắn ta khẽ mỉm cười: “Thực ra Đạo Lâm Giới chúng ta cũng rất hiếu khách, đương nhiên tiền đề là ngươi phải có đủ thực lực!”
Mọi người: “…”
Hết chương 3668.



Bạn cần đăng nhập để bình luận