Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1604: Ta có thể học không?

Ở xa xa phía cuối chân trời, Diệp Huyền dẫn theo Tiểu Phạn đi bộ thong thả.

Hắn thỉnh thoảng sẽ nhìn Tiểu Phạn, phát hiện ra thực lực của Tiểu Phạn cường đại hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn.

Nàng rất lợi hại!

Vừa rồi hắn giao thủ cùng với con cự mãng kia nên vô cùng hiểu rõ lực phòng ngự của nó, nhưng nó vẫn bị Tiểu Phạn vung nhẹ kiếm một phát khiến thân thể trực tiếp bị cứa rách ra như vậy.

Rốt cuộc là kiếm lợi hại hay là người lợi hại?

Diệp Huyền nhìn về phía Tiểu Phạn: "Tiểu Phạn, có thể cho ta xem kiếm của ngươi không?"

Tiểu Phạn trực tiếp đưa kiếm cho hắn một cách rất sảng khoái, không hề mang theo một tia do dự nào.

Hắn nhận lấy thanh kiếm sắt rỉ sét, sau khi đánh giá một lần, lông mày liền nhíu thật sâu.

Hắn do dự một chút, sau đó đưa Thiên Tru kiếm cho nàng: "Tiểu Phạn, ngươi cảm thấy thanh kiếm này thế nào?"

Tiểu Phạn lắc đầu, nàng do dự, sau đó chỉ vào thanh kiếm sắt rỉ sét, lại chỉ vào chính nàng.

Tầng thứ chín không nhìn ra vậy chỉ có hai cách giải thích, cách giải thích thứ nhất là thanh kiếm này thật sự chỉ là một thanh kiếm sắt rỉ sét, không có bất kỳ chỗ đặc biệt nào cả, còn có một cách giải thích khác chính là ngay cả tầng thứ chín cũng không nhìn thấu thanh kiếm này!

Diệp Huyền nói: "Ý ngươi là kiếm của ngươi có tốt hơn thanh kiếm này phải không?"

Một lát sau, tầng thứ chín nói: "Không thể nhìn ra."

Tiểu Phạn nói thanh kiếm sắt rỉ sét thích hợp với nàng.

Chỉ là một thanh kiếm sắt rỉ sét bình thường, thật sự là không có chỗ nào đặc biệt cả.

Diệp Huyền hiểu rồi.

Diệp Huyền trầm mặc.

Dường như nghĩ đến gì đó, Diệp Huyền nói trong lòng: "Tiền bối, ngươi có thể nhìn ra được không?"

Tiểu Phạn đánh giá Thiên Tru kiếm một lượt, nàng chớp mắt, sau đó giương lên thanh kiếm sắt rỉ sét về phía Diệp Huyền.

Quần áo có tốt, nhưng nếu không hợp thì có ích lợi gì?

Sau khi quan sát một lát, Diệp Huyền trả lại thanh kiếm sắt gỉ cho Tiểu Phạn.

Diệp Huyền cất Thiên Tru kiếm, cười nói: "Chúng ta đi."

Phù hợp!

Không phải là kiếm tốt hay không mà là có phù hợp hay không.

Còn nữa, bây giờ hắn càng ngày càng chờ mong hai khu cấm địa thành ngầm Vô Biên và Hư Vô Duy Độ.

Diệp Huyền không dám tưởng tượng, nếu dị thú trong này đều xuất hiện ở Ngũ Duy, không biết Ngũ Duy sẽ biến thành cái dạng gì.

Tất nhiên, lại có một vấn đề mới.

Trong đại sơn vô tận, khi thì có tiếng dị thú gầm thét, khi thì có âm thanh chấn động trên mặt đất.

Ước chừng khoảng một canh giờ sau, rốt cuộc Diệp Huyền cũng đã nhìn thấy ngôi nhà nhỏ mà hắc y nam nhân nói.

Nói xong, hắn kéo tay Tiểu Phạn, tăng nhanh tốc độ.

Hắn nhìn về phía cửa hàng, cung kính hành lễ: "Vãn bối Diệp Huyền bái kiến tiền bối!"

Diệp Huyền dẫn theo Tiểu Phạn tăng tốc độ, rất nhanh, hai người đã đi tới trước ngôi nhà kia, sau khi đi vào, Diệp Huyền phát hiện đây là một cửa hàng thợ rèn. Trước cửa hàng bày mấy binh khí, đều là những binh khí vô cùng bình thường.

Ngôi nhà nhỏ kia nằm ở ven sông, sau lưng là mấy tòa núi lớn, nhìn thấy một ngôi nhà nhỏ ở nơi này khiến người ta không thể không cảm thấy có chút quỷ dị.

Đây là một thế giới mà dị thú hoành hành.

Dị Thú Kinh!

Nữ nhân này nhất định cũng đang ngấp nghé tòa thư ốc kia!

Đây đúng là rắc rối này chưa giải quyết xong thì rắc rối mới đã xuất hiện!

Thật sự là ma quỷ hoành hành!

Tuy rằng thực lực bây giờ của hắn đã cường đại hơn rất nhiều so với trước đây, nhưng ở trong này, hắn vẫn không thể hoành hành tự do. Còn ở bên ngoài, cường giả có cấp bậc hoạt tử nhân này cũng đừng hòng giết được hắn.

Có thời gian nhất định phải đi xem xét, đương nhiên, bây giờ chỉ có thể suy nghĩ, nếu hiện tại không phải có Tiểu Phạn ở đây, hắn cũng không dám đi lại một cách quang minh chính đại như vậy ở trong này.

Cùng là cấm địa, hai chỗ kia nhất định sẽ không kém hơn nơi này!

Không có hồi âm.

Không có ai sao?

Diệp Huyền lại gọi một tiếng, vẫn không ai trả lời.

Hắn đi tới, nhưng vừa mới đi chưa được hai bước thì một luồng sức mạnh to lớn đã trực tiếp bao phủ lấy hắn.

Có người!

Diệp Huyền vội vàng dừng lại, mà lúc này, Tiểu Phạn ở một bên đột nhiên xuất kiếm.

Vù!

Hắn còn chưa kịp phản ứng thì cửa hàng kia đã lập tức hóa thành tro tàn.

Diệp Huyền: "..."

Ở trước mặt Diệp Huyền và Tiểu Phạn, một lão giả ngồi trên một cái ghế gỗ đang uống trà, nhưng lại có chút quỷ dị, bởi vì chén trà của hắn ta ở ngay trước miệng, quả nhiên khi hắn ta sắp uống thì Tiểu Phạn đã xuất kiếm.

Lão giả mặc một bộ trường bào màu xám, đầu đầy tóc bạc.

Ánh mắt hắn ta vẫn luôn nán lại trên người Tiểu Phạn, Tiểu Phạn nhìn lại mà không chút yếu thế, hơn nữa còn có ý động thủ.

Diệp Huyền vội vàng nói: "Xin chào tiền bối!"

Lão giả nhìn thoáng qua Tiểu Phạn: "Không hổ là Thiên Mạch giả, lợi hại!"

Nói xong, hắn ta nhìn về phía Diệp Huyền: "Ngươi cũng lợi hại!"

Mình lợi hại?

Diệp Huyền có chút sửng sốt.

Lão giả nói: "Tìm ta làm gì?"

Diệp Huyền do dự một chút, sau đó nói: "Tiền bối, vãn bối muốn học rèn sắt!"

"Rèn sắt?"

Lão giả cười lạnh một tiếng: "Ngươi chắc chắn chứ?"

Diệp Huyền nói: "Ta có thể học được không?"

Lão giả lắc đầu: "Rèn sắt không phải chuyện ngày một ngày hai, ngươi không có nhiều thời gian dành cho việc này, hơn nữa, ngươi muốn rèn sắt không phải vì thích rèn sắt, mục đích của ngươi không đơn thuần, cho nên ta sẽ không dạy ngươi!"

Diệp Huyền: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận