Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 492: Huyền Môn Tới Mời!

Bờ sông, nụ cười trên khóe miệng Diệp Huyền dần dần mở rộng!

Muội muội!

Mặc kệ lúc trước, hay là hiện tại, ý nghĩ của hắn đều không khác biệt quá nhiều, hắn chỉ muốn muội muội thật tốt. Dĩ nhiên, hiện tại hắn cũng hi vọng nhiều người khác cũng thật tốt.

Thác Bạt Ngạn, Khương Cửu, Tiểu An, Kỷ An Chi, Mặc Vân Khởi, đám người Lăng Hàn...

Hắn hi vọng tất cả mọi người đều thật tốt!

Đương nhiên, cũng hi vọng bản thân thật tốt!

Mà muốn tất cả mọi người bên cạnh thật tốt, cũng không phải một chuyện đơn giản.

Thực lực!

Nghĩ đến tận đây, trong cơ thể Diệp Huyền, một cỗ kiếm ý đột nhiên bạo phát ra.

Mà kiếm ý của hắn, vậy mà cũng đang lặng lẽ biến hóa!

Kỳ thật, bản thân hắn chỉ muốn mạnh hơn.

Hai loại kiếm ý tán phát ra từ trong cơ thể Diệp Huyền, sau đó phiêu đãng đi khắp bốn phía. Hai loại kiếm ý tựa như một sợi gió, phiêu đãng bốn phía, càng ngày càng xa... Rất nhanh, bên trong dãy núi này đều tràn ngập kiếm ý của Diệp Huyền.

Kiếm đạo?

Mà Kiếm đạo của Diệp Huyền hắn, chính là đạo cường giả.

Nhất định phải có thực lực, thực lực cường đại!

Mạnh!

Bản thân muốn dạng Kiếm đạo gì?

Nghĩ đến đây, Diệp Huyền đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ!

Thiện Ác kiếm ý!

Kiếm đạo của bản thân hắn là gì?

Mạnh!

Lần này, Diệp Huyền có đáp án.

Một nam nhân, nhất định phải có thực lực, nếu không có thực lực, chính là không có cái gì. Cho dù có, cũng chắc chắn không bảo hộ được.

Kiếm, chỉ là một con đường để hắn mạnh lên, dĩ nhiên, hắn cũng ưa thích kiếm.

Hắn mở ra tay phải, một thanh kiếm đột nhiên hiện ra trong lòng bàn tay của hắn, rất nhanh, thanh kiếm trong lòng bàn tay của hắn bắt đầu rung động kịch liệt, cùng lúc đó, từng đạo kiếm ý không ngừng tràn vào bên trong kiếm, với kiếm ý không ngừng tràn vào, kiếm trong tay hắn rung động ngày càng kịch liệt, phảng phất muốn vỡ tan!

Nghĩ đến đây, Diệp Huyền đứng lên, hắn vừa đứng lên, toàn bộ kiếm ý giữa dãy núi đột nhiên tụ đến phía Diệp Huyền.

- Đại thần lầu hai?

Mà mạnh mẽ đến trình độ nào?

Giờ phút này, hắn cực kỳ không thoải mái, loại cảm giác này, tựa như là thân thể sắp bị no bạo!

Kiếm đạo của hắn, chính là đạo cường giả.

- Làm sao dẫn dắt a!

- Kiếm ý biến hóa, dẫn dắt a! Đồ đần!

Lúc này, Đại thần lầu hai đột nhiên mở miệng:

Tâm của hắn cũng không lớn, chỉ cần mạnh đến mức không người dám lấn, tùy tâm tự do là đủ.

Đại thần lầu hai chưa hồi đáp.

Diệp Huyền lại hỏi:

- Ngươi không nói lời nào, ta sắp phải bạo chết!

Rất nhanh, những kiếm ý kia đều tràn vào trong cơ thể Diệp Huyền, mà vẻ mặt Diệp Huyền đột nhiên khẽ biến, sau đó vội vàng ngồi xếp bằng xuống.

Diệp Huyền vội hỏi:

Đây là có chuyện gì?

Vẻ mặt Diệp Huyền nghiêm túc, bởi vì hắn phát hiện, giờ phút này, kiếm ý trong cơ thể hắn như dời sông lấp biển, hắn lợi dụng kiếm dẫn động kiếm ý đi ra, thế nhưng, dường như không có hiệu quả gì!

Trong lòng Diệp Huyền nóng như lửa đốt.

- Ta cũng không biết a!

Nghe vậy, Diệp Huyền tức đến thiếu chút nữa nổi khùng, ngươi cũng không biết vậy ngươi nói cái quỷ gì a!

Không tiếp tục hỏi Đại thần lầu hai này, Diệp Huyền vội vàng phóng thích kiếm ý ra ngoài lần nữa, rất nhanh, kiếm ý của hắn lại phiêu đãng đi khắp bốn phía như lúc trước, mà giờ khắc này, hắn lập tức cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.

Thế nhưng, những kiếm ý kia...

Lúc này, dường như là nghĩ đến chuyện gì, Diệp Huyền nhăn mày lại:

- Thân thể của ta đã không dung được kiếm ý của ta... Đây có phải có nghĩa là ngày sau kiếm ý của ta sẽ hòa thành một thể với thiên địa hay không?

Nói đến đây, sắc mặt hắn đột nhiên biến đổi:

- Kiếm Tiên? Lão tử trở thành Kiếm Tiên rồi sao?

Không chỉ Thương Kiếm tông và Hộ Giới minh, rất nhiều thế lực Trung Thổ Thần Châu đều đang chú ý tới. Bởi vì lần này, rất có thể sẽ là sinh tử chiến giữa Hộ Giới minh và Thương Kiếm tông.

Đều đang đợi Bản nguyên tâm của Thanh Châu xuất thế!

Mà một bên khác, mấy người Trần Bắc Hàn cũng đang chờ.

Vùng trời Hoang U sơn mạch, đám người Lục tôn chủ lẳng lặng đứng chờ.

Mà phía trên dãy núi này, còn có một quang trận to lớn, trận pháp bao trùm toàn bộ Hoang U sơn mạch.

Hoang U sơn mạch, thời khắc này, Hoang U sơn mạch đã hoàn toàn biến đổi! đại địa băng liệt, dòng nham thạch chảy ra, khắp nơi tràn ngập một mùi máu tươi gay mũi.

Linh tính!

Hắn nghĩ tới một từ này!

Diệp Huyền quay người tiếp tục điểm ra một chỉ, một chớp mắt khi chỉ điểm ra, kiếm trên mặt đất nơi xa đột nhiên bay lên, sau một khắc, trực tiếp xuyên qua một cây cổ thụ hơn mười trượng bên ngoài trước mặt hắn.

Hiện tại, hắn thi triển kiếm, càng thêm tùy tâm sở dục!

Không chỉ như thế, hắn còn phát hiện, chỉ cần hắn nguyện ý, kiếm ý của hắn sẽ tùy thời xuất hiện bốn phía xung quanh.

Hiện tại, kiếm ý của hắn ở khắp mọi nơi!

Một lát sau, Diệp Huyền đột nhiên thu được một đạo truyền âm, sau một khắc, hắn ngự kiếm phóng lên tận trời.

Tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt đã biến mất ở cuối chân trời mịt mờ.

...

Loại cảm giác này rất kỳ diệu, vô cùng kỳ diệu, bởi vì vừa rồi, lúc hắn thi triển một kiếm này, tốc độ của một kiếm này phải nhanh hơn trước đó rất rất nhiều, không chỉ như thế, hắn cảm giác được tựa hồ trong một kiếm này có thêm một vật!

Bởi vì hắn phát hiện cảm giác không đồng dạng!

Diệp Huyền ngây ngẩn cả người.

Một sợi kiếm quang bắn ra nhanh như điện, hơn mười trượng bên ngoài, một tảng đá lớn trong nháy mắt đã bị xuyên thủng!

Xuy!

Nói xong, hắn hợp chỉ điểm ra phía trước.

Lần đại chiến này, vô cùng có khả năng ảnh hưởng đến cách cục của toàn bộ Trung Thổ Thần Châu.

Mặc kệ là Hộ Giới minh hay là Thương Kiếm tông, đều là thế lực đỉnh tiêm, nếu hai thế lực đỉnh tiêm này đánh lên sinh tử chiến, tuyệt đối là ảnh hưởng to lớn!

Bởi vậy, rất nhiều thế lực đều đang thời thời khắc khắc quan tâm Thanh Châu, trong số đó, cũng bao gồm Huyền môn.

Lần này tới Thanh Châu, chính là Mộ Chiêu Lăng mà Diệp Huyền đã từng gặp mặt một lần.

Mà truyền âm cho Diệp Huyền, cũng là Mộ Chiêu Lăng.

Một chỗ trước thác nước, Diệp Huyền ngự kiếm rơi xuống đất, bên cạnh thác nước, một nữ tử đang ngồi, người này, chính là Mộ Chiêu Lăng.

Nhìn thấy Diệp Huyền, Mộ Chiêu Lăng đứng dậy, nàng đi đến trước mặt Diệp Huyền, sau đó liếc mắt đánh giá Diệp Huyền, trong mắt hơi kinh ngạc:

- Dường như ngươi lại mạnh lên!

Diệp Huyền cười nói:

- Mộ cô nương, muội muội ta đã hoàn hảo?

Hiện tại, hắn không yên lòng nhất chính là Diệp Linh!

Mộ Chiêu Lăng khẽ gật đầu:

- Yên tâm, nàng rất tốt. Bây giờ nàng đã là Ngự Pháp cảnh! Có điều, sự tình giữa ngươi và Hộ Giới minh lần này, chúng ta cũng không nói cho nàng biết, chỉ là không muốn ảnh hưởng nàng, mong ngươi thông cảm!

Diệp Huyền cười nói:

- Không có việc gì.

Kỳ thật, hắn cũng không hy vọng Diệp Linh biết sự tình giữa hắn và Hộ Giới minh, nếu không, cũng không biết nha đầu này sẽ cuống cuồng thành dạng gì đâu!

Mộ Chiêu Lăng nhìn thoáng qua Diệp Huyền, nói khẽ:

- Các ngươi thật sự muốn ngăn cản Hộ Giới minh thu hoạch Bản nguyên tâm của Thanh Châu này?

Diệp Huyền khẽ gật đầu.

Mộ Chiêu Lăng khẽ lắc đầu:

- Liều mạng với Hộ Giới minh như thế, thật sự là có chút không sáng suốt. Có điều, ân oán giữa Thương Kiếm tông ngươi và Hộ Giới minh, đúng là khó giải.

Diệp Huyền cười nói:

- Lần này ngươi đến, không phải là tới nói chuyện phiếm với ta a?

Mộ Chiêu Lăng nói:

- Tự nhiên không phải, lần này đến, là hỏi ngươi có nguyện ý rời đi Thanh Thương giới hay không!

- Rời đi Thanh Thương giới?

Diệp Huyền có chút không hiểu:

- Có ý tứ gì?

Mộ Chiêu Lăng khẽ trầm ngâm, sau đó nói:

- Thế giới này rất lớn, so với ngươi tưởng tượng còn lớn hơn. Bên ngoài, có sân khấu rộng lớn hơn. Nếu ngươi nguyện ý rời đi, Huyền môn ta nguyện ý bảo đảm ngươi.

Rời đi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận