Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1530: Chức trách của ta là tiêu diệt nhân loại

Nữ tử nhìn Diệp Huyền: “Ngươi có biết vì sao ngươi yếu không?"

Diệp Huyền do dự một chút, sau đó nói: "Ta còn trẻ!"

Nữ tử lắc đầu: “Ta ở tuổi của ngươi đã là vô địch đương thời rồi. Ngươi có biết vì sao không?"

Diệp Huyền nhìn thoáng qua nữ tử: “Vì sao?"

Nữ tử nói: "Bởi vì ta không có dục vọng!"

Diệp Huyền nhíu mày: “Không có dục vọng sẽ trở nên rất mạnh sao?"

Nữ tử nói: "Vô dục vô niệm, thấy rõ bản chất, trở về tự nhiên."

Diệp Huyền: "..."

Lúc này, nữ tử đột nhiên hỏi lại: “Chẳng lẽ ngươi để tự ta mặc?"

Nhiệt độ trong này lập tức lạnh xuống, giống như rơi vào trong hầm băng!

Đầu óc Diệp Huyền có chút hỗn loạn, kêu mình mặc quần áo vào cho nàng ta á?

Nữ tử nhíu mày: “Thế nào, không muốn?"

Diệp Huyền bị nàng nhìn có chút tê cả da đầu: “Tiền bối, ngươi muốn làm gì?"

Nói xong, hắn bắt đầu mặc quần áo vào cho nữ tử, không thể không nói, làn da của nữ tử rất đẹp, dáng người cũng vô cùng đẹp, chỗ nên lớn thì lớn chỗ nên nhỏ thì nhỏ.

Nữ tử đột nhiên nói: "Thôi được! Không bắt buộc!"

Diệp Huyền kinh hãi, nữ nhân này tức giận rồi!

Nữ tử nhìn hắn: “Mặc quần áo vào cho ta!"

Nói xong, nàng đi đến trước mặt Diệp Huyền và nhìn hắn, nhưng không nói lời nào.

Diệp Huyền do dự một chút, sau đó nói: "Như vậy có phải có chút bất tiện không?"

Đây là đánh giá mà Diệp Huyền dành cho nữ tử!

Chuyện gì thế này?

Nhưng mà giờ phút này hắn không dám có ý nghĩ không chính đáng nào, bởi vì nữ nhân này quá mạnh!

Hắn vội vàng nói: "Được!"

Hoàn mỹ!

Nữ tử nhìn Diệp Huyền: “Ngươi khiến ta cảm thấy có chút quen thuộc, còn cảm thấy hơi thân thiết, vậy mà ta lại không muốn giết người, thật kỳ quái!"

Nữ tử nói khẽ: "Nhân quả tuyến!"

Nữ tử quan sát bốn phía một chút: “Vô Địch tông!"

Một lát sau, nữ tử đã mặc quần áo tử tế, Diệp Huyền lui sang một bên.

Nghe vậy, Diệp Huyền kinh ngạc nói: "Tiền bối chính là người thần bí đó!"

Hắn không muốn tìm đường chết!

Diệp Huyền lắc đầu, giờ phút này trong lòng hắn chấn động như sóng hô biển gầm!

Nữ tử nhìn hắn: “Người thần bí gì?"

"Người thần bí?"

Nàng quan sát Diệp Huyền một chút, nhẹ nhàng vung bàn tay ngọc lên, trong chốc lát, xung quanh Diệp Huyền lập tức xuất hiện những sợi dây, những sợi dây này rất kỳ dị, nhìn như tồn tại, lại không tồn tại.

Diệp Huyền nói: "Tiền bối là người của Vô Địch Tông?"

Nữ tử lắc đầu: “Không phải!"

Diệp Huyền đang định nói tiếp thì nữ tử đột nhiên nói: "Nhưng mà Vô Địch tông là do ta diệt !"

Diệp Huyền có chút không hiểu: “Nhân quả tuyến?"

Nhưng mà đối phương nói có cảm giác thân thiết với mình là có ý gì?

Diệp Huyền nheo mắt, suy nghĩ của nữ nhân này rất nguy hiểm!

Giết mình!

Trước đó Diễn Vũ đã từng nói với hắn Vô Địch tông bị một người thần bí diệt! Nhưng hắn không ngờ nữ nhân trước mắt này chính là người thần bí đó! Chỉ là tại sao nữ nhân này lại ở đây?

Diệp Huyền không nghĩ nữa, hắn nhìn nữ tử: “Tiền bối, tại sao ngươi lại muốn diệt Vô Địch tông?"

Nữ tử không suy nghĩ mà nói ngay: "Ta không thích tên tông môn của bọn họ!"

Diệp Huyền nuốt nước bọt: “Chỉ như vậy?"

Nữ tử nhìn hắn: “Lý do này không đủ sao?"

Diệp Huyền do dự một chút: “Cũng bởi vì như vậy mà ngươi diệt toàn bộ tông môn người ta? Như vậy có chút tàn nhẫn quá!"

Nữ tử hỏi lại: “Chẳng lẽ không nên diệt sao?"

Diệp Huyền: "..."

Nữ tử nhìn hắn: “Ngươi đã từng ăn thịt heo chưa?"

Diệp Huyền gật đầu: “Ăn rồi!"

Diệp Huyền nhíu mày: “Tại sao lại như vậy?"

Nữ tử nhìn hắn: “Từ khi ta sinh ra, chức trách của ta đã là hủy diệt nhân loại!"

Diệp Huyền trầm giọng nói: "Tiền bối, tại sao ngươi lại muốn nhân loại bị diệt?"

Nữ tử vừa cười vừa nói: "Ta ngủ say nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng có thể đợi được đến ngày đó rồi!"

Diệp Huyền: "..."

Diệp Huyền trầm giọng nói: "Tiền bối, không phải ngươi cũng là nhân loại hay sao?"

Nữ tử hỏi lại: “Ta có nói với ngươi ta là nhân loại sao?"

Diệp Huyền tràn đầy vẻ kinh ngạc: “Ngươi, ngươi không phải nhân loại?"

Nữ tử trừng mắt nhìn: “Ta không phải nhân loại!"

Diệp Huyền trầm giọng nói: "Vậy tiền bối là sinh linh gì?"

Nữ tử nghĩ ngợi, sau đó nói: "Ta không phải bất kỳ một loại sinh linh nào mà ngươi biết!"

Diệp Huyền có chút không hiểu: “Có ý gì?"

Nữ tử không trả lời, nàng nhìn lướt qua bốn phía, sau đó lấy ra một cái đĩa ngọc biết phát sáng ra, cái đĩa ngọc đó nhanh chóng xoay tròn, một lát sau, khóe miệng nữ tử hơi nhếch lên: “Cách hạo kiếp còn mười năm!"

Nói xong, nàng quay người nhìn Diệp Huyền, hưng phấn nói: "Còn mười năm, tất cả nhân loại đều phải chết sạch sẽ!"

Nữ tử lại nói: "Cuối cùng sẽ có một ngày, nhân loại cũng sẽ trở thành heo, trở thành heo trong mắt của những sinh linh khác. Thiên đạo có luân hồi, trời xanh có bỏ qua cho ai? Kết cục sau cùng của nhân loại chính là tự chịu diệt vong!"

Diệp Huyền không phản bác được.

Nữ tử lại hỏi: “Sở dĩ heo bị người ăn là bởi vì bọn chúng yếu, bọn chúng không thể chống lại nhân loại! Chớ có nói là tàn nhẫn, người vốn là sinh vật tàn nhẫn nhất trên đời này!"

Diệp Huyền trầm giọng nói: "Đó là heo!"

Nữ tử hỏi: “Cũng bởi vì ngươi thích ăn thịt heo cho nên ngươi mổ heo? Ngươi không cảm thấy ngươi rất tàn nhẫn sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận