Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3408. Sao có thể tầm thường được



Chương 3408. Sao có thể tầm thường được




Lúc này, Tĩnh Tri mỉm cười: “Diệp công tử, nghe nói ngươi có một thanh kiếm rất lợi hại, ta có thể xem không?”
Diệp Huyền mỉm cười: “Ta được lợi gì không?”
Tĩnh Tri chớp mắt: “Ngươi muốn được lợi gì?”
Diệp Huyền hỏi ngược lại: “Ngươi có thể cho ta lợi lộc gì?”
Tĩnh Tri nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Ta có thể cho ngươi một vài tin tức về Cổ Ma tộc!”
Diệp Huyền lắc đầu cười: “Đó là đồng minh của ngươi đấy!”
Tĩnh Tri mỉm cười: “Trừ ta ra thì không gì không thể bán đứng cả!”
Diệp Huyền giơ ngón tay cái: “Lợi hại!”
Tĩnh Tri nhấp một ngụm trà, sau đó nói: “Có thể xem không? Bởi vì ta là kiếm tu, ta rất hứng thú về kiếm, ngươi hiểu chứ?”
Diệp Huyền xòe tay ra, Thanh Huyền Kiếm bèn xuất hiện trong lòng bàn tay hắn. Hắn đưa Thanh Huyền Kiếm cho Tĩnh Tri.
Khoảnh khắc nhận lấy Thanh Huyền Kiếm, sắc mặt Tĩnh Tri lập tức thay đổi!
Kinh khủng quá!
Đây là ý nghĩ đầu tiên của nàng!
Một lát sau, Tĩnh Tri trả lại kiếm cho Diệp Huyền.
Diệp Huyền nhận lấy kiếm, sau đó mỉm cười: “Ta tưởng ngươi sẽ cướp luôn chứ?”
Tĩnh Tri lắc đầu: “Ngươi đã dám đưa cho ta thì chứng tỏ ngươi không sợ ta cướp! Không cần phải làm chuyện ngu ngóc như vậy!”
Diệp Huyền mỉm cười, hắn không lên tiếng.
Tĩnh Tri trầm mặc một hồi rồi nói: “Ngươi biết điểm đáng sợ nhất của thanh kiếm này là gì không?”
Diệp Huyền lắc đầu: “Không biết!”
Tĩnh Tri nói: “Trong này ẩn chứa thời không chi đạo! Mặc dù thời không chi đạo này chưa vượt khỏi vũ trụ, song thời không của người tạo ra nó đã vượt ngoài vũ trụ. Chỉ có vậy, đối phương mới có thể đưa thời không chi đạo vào thanh kiếm… Ngoài ra, trong kiếm này còn có một điểm kì diệu không thể giải thích!”
Nói đoạn, nàng nhìn Diệp Huyền: “Thanh kiếm này ngươi có bán không?”
Khóe miệng Diệp Huyền giật giật: “Ngươi nói xem?”
Tĩnh Tri lắc đầu cười: “Xem ra ngươi không muốn bán rồi!”
Diệp Huyền nói: “Tĩnh Tri cô nương, ta không muốn trở thành kẻ địch với ngươi lắm!”
Tĩnh Tri nói: “Thế thì ngươi đừng giúp An Võ Quân, nếu như ngươi không giúp nàng ta thì ta có thể đồng ý với ngươi, tuyệt đối sẽ không coi ngươi là địch. Câu nói này là thật lòng!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Ngươi có thể hóa địch thành bạn với Tiểu An cô nương không?”
Tĩnh Tri đáp: “Có thể!”
Nói đoạn, nàng ta ngừng lại một chút rồi tiếp tục: “Trừ phi hai người chúng ta biến mất một người!”
Diệp Huyền lắc đầu thở dài: “Thù gì vậy trời!”
Tĩnh Tri mỉm cười: “Ngươi có bằng lòng từ bỏ Tiểu An không?”
Diệp Huyền lắc đầu: “Không thể! Bởi vì dù ta từ bỏ Tiểu An thì các ngươi cũng sẽ không bỏ qua cho ta! Bởi vì tiểu tháp rất hấp dẫn, chẳng phải sao?”
Tĩnh Tri nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Đúng vậy đấy!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Tĩnh Tri cô nương, nói về Cổ Ma tộc đi!”
Tĩnh Tri lấy một cuộn giấy ra đưa cho hắn: “Đây là tư liệu về Cổ Ma tộc! Trong đó các cường giả đều được viết rõ ràng, người có thể uy hiếp đến ngươi cũng ở trong đó!”
Diệp Huyền liếc nhìn, rất nhanh sau đó, hắn nhíu mày: “Nhiều người có thể uy hiếp đến ta vậy?”
Tĩnh Tri mỉm cười, nàng ta hỏi: “Ngươi tưởng ngươi mạnh lắm hả?”
Diệp Huyền: “…”
Tĩnh Tri bưng ly trà lên nhấp một ngụm, đoạn nói: “Đừng có coi thường Cổ Ma tộc, bởi vì người phía sau ngươi mới có tư cách coi thường bọn họ, còn ngươi thì không!”
Nói đoạn, nàng ta bèn đứng dậy rời đi. Khi đi đến cửa, nàng ta đột nhiên quay đầu nhìn Diệp Huyền: “Nữ nhân của ngươi không tồi đó, phải trân trọng vào nhé!”
Nói đoạn, nàng ta bèn biến mất.
Trong điện, Thác Bạt Ngạn túm lấy tay Diệp Huyền, khẽ nói: “Ta liên lụy đến ngươi rồi!”
Diệp Huyền lắc đầu cười: “Nói gì thế!”
Nói đoạn, hắn nắm chặt lấy tay nàng: “Lần sau đừng làm những chuyện ngốc nghếch vậy nữa, biết không?”
Thác Bạt Ngạn trầm mặc.
Diệp Huyền chầm chậm nhắm hai mắt lại, lần này hắn thấy hơi sợ!
Nếu như Tĩnh Tri bắt Thác Bạt Ngạn đi…
Thác Bạt Ngạn đột nhiên nói: “Ta vào tiểu tháp nhé!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Không cần!”
Thác Bạt Ngạn không hiểu: “Tại sao?”
Diệp Huyền khẽ nói: “Bởi vì dù ngươi vào thì bọn họ vẫn sẽ lấy Thanh Châu uy hiếp ta! Ta cũng không thể chuyển cả Thanh Châu vào tiểu tháp mà?”
Thác Bạt Ngạn nhíu mày.
Diệp Huyền nói: “Ta phải chủ động xuất kích!”
Thác Bạt Ngạn nhìn hắn, Diệp Huyền mỉm cười: “Trước kia ta toàn bị động, đợi người ta đến đánh ta ta mới phản đòn, nhưng bây giờ…”
Nói đoạn, Diệp Huyền bèn nhìn Thác Bạt Ngạn: “Ta phải chủ động xuất kích, giải quyết sạch mọi uy hiếp!”
Thác Bạt Ngạn nói: “Ta ủng hộ ngươi!”
Diệp Huyền ôm lấy nàng, sau đó quay người biến mất.
Thác Bạt Ngạn nhìn bầu trời, ánh mắt nàng lộ vẻ lo âu.

Sau khi rời khỏi Thanh Châu, Diệp Huyền quay về Kiếm Minh. Mà lúc này, mấy người ở Kiếm Minh đều đạt Thời Không cảnh!
Diệp Huyền triệu tập các kiếm tu và mấy người Kiếm Si lại, sau đó cho tất cả mọi người vào tiểu tháp, để Tiểu An chỉ dẫn cho họ!
Mặc dù không đủ thần lực để giúp mấy người Kiếm Tuyệt đạt đến Thần Thể cảnh, song hắn cũng bồi dưỡng họ lên Cổ Thần cảnh, để bọn họ có nền tảng sau này luyện Thần Thể cảnh!
Thiên phú của mấy người Kiếm Tuyệt, chỉ cần họ có đủ tài nguyên tu luyện, muốn đạt đến Cổ Thần cảnh cũng không có gì khó!
Phải biết rằng mấy người Kiếm Tuyệt đều có kiếm đạo ấn kí mà cha hắn để lại!
Cảnh giới của bọn họ càng cao thì kiếm đạo ấn kí càng có nhiều tầng, bọn họ cũng sẽ nhận được nhiều lợi ích hơn!
Thứ mà cha hắn để lại cho bọn họ sao có thể tầm thường được?
Chắc chắn là không!
Tài nguyên tu luyện này đủ để mấy người Kiếm Tuyệt trở thành cường giả siêu cấp!
Sau khi sắp xếp xong mọi thứ, Diệp Huyền bèn ra khỏi tiểu tháp. Hắn tới Tiểu Lâu. Vừa mới tới Tiểu Lâu thì lâu chủ Tiểu Lâu đã ra đón.
Diệp Huyền nhìn lâu chủ Tiểu Lâu: “Thuộc hạ của ngươi có bao nhiêu người?”
Lâu chủ Tiểu Lâu trầm giọng đáp: “Mười mấy vạn!”
Nghe vậy, mí mắt Diệp Huyền giật giật: “Mười mấy vạn?”
Lâu chủ Tiểu Lâu gật đầu.
Hết chương 3408.



Bạn cần đăng nhập để bình luận