Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3814. Có thể chơi như vậy sao? (2)



Chương 3814. Có thể chơi như vậy sao? (2)




Cách đằng xa, Diệp Huyền đi đến trước thạch môn kia, hắn liếc mắt quan sát bên trong thạch môn, trong thạch môn có một con đường sâu không thấy điểm cuối!
Đột nhiên hắn hỏi: “Tiểu tháp, ngươi cảm thấy nghịch hành giả gì đó kia có phải là nữ nhân không?”
Tiểu tháp hỏi lại: “Tại sao lại hỏi như vậy?”
Diệp Huyền nghiêm túc đáp: “Ta cảm thấy chúng ta đi một đường tới đây hình như những người vô cùng mạnh đều là nữ nhân thì phải!”
Tiểu tháp lạnh nhạt đáp: “Ta cảm thấy rất bình thường, dù sao không phải nam nhân thì chính là nữ nhân thôi!”
Diệp Huyền: “…”
Tiểu tháp nói tiếp: “Tiểu chủ, chỗ này thoạt nhìn rất không đơn giản, ngươi phải cẩn thận một chút!”
Diệp Huyền gật đầu, hiển nhiên hắn sẽ không coi thường chỗ này, cũng sẽ không coi thường mấy thiên tài đỉnh cấp ở thế giới này.
Tự tin thì được nhưng tuyệt đối không thể tự đại!
Có rất nhiều lúc lợi hại với ngu dại chỉ cách nhau một đường kẻ mà thôi!
Không nghĩ nhiều nữa, Diệp Huyền đi vào trong thạch môn, bên trong thạch môn rất rộng rãi, trái phải cách nhau khoảng mười mấy trượng, vách tường xung quanh trơn bóng như gương, trông cứ như đã được thứ gì mài giũa rồi!
Diệp Huyền đi thẳng về phía trước nhưng đi mãi, đi mã, hắn chợt nhíu mày lại, bởi vì hắn phát hiện ra hình như con đường này không có điểm cuối!
Sau khi im lặng một lúc, Diệp Huyền bắt đầu ngự kiếm mà đi, tốc độ của hắn rất nhanh, chỉ trong nháy mắt đã xuyên qua mấy trăm vạn dặm, thế nhưng vẫn không có điểm cuối! Không chỉ như thế, cùng lúc hắn không ngừng tiến sâu vào bên trong còn phát hiện ra xung quanh đã xuất hiện một luồng sức mạnh thần bí cực kỳ đáng sợ.
Loại sức mạnh này giống như áp lực vô hình, cho dù là hắn cũng cảm thấy hơi khó chịu.
Tốc độ của Diệp Huyền bắt đầu giảm xuống vì tốc độ càng nhanh thì luồng áp lực kia sẽ càng mạnh!
Đúng lúc này, đột nhiên hắn ngây người ra đó, bởi vì phía cuối tầm nhìn lại trông thấy nước!
Đến rồi?
Không đúng!
Diệp Huyền hơi híp mắt lại, ngoại trừ nước ra thì hắn còn nhìn thấy núi!
Trong này còn có một thế giới khác?
Trong lúc nghĩ ngợi, đột nhiên hắn cảm giác được cơ thể mình đang run lên điên cuồng, một trọng lực cực kỳ khủng khiếp đè lên người hắn, một khắc này, hắn cảm giác cứ như có mấy chục vạn ngọn núi đang đè lên người mình, muốn đè nét hắn vậy!
Trong lòng Diệp Huyền kinh hãi, vội vàng giải phóng thế của mình.
Sau khi thế được giải phóng, trọng lực trên người kia mới giảm nhẹ đi rất nhiều!
Đúng lúc này, cơ thể hắn đột nhiên xoay tròn rất nhanh, giống như có thứ gì đó đang kéo mạnh hắn xuống vậy!
Diệp Huyền đang định ngự kiếm bay lên nhưng lúc này, một mảng bạch quang chợt ập tới, cùng lúc đó, cơ thể hắn lại khôi phục như thường. Hắn liếc mắt nhìn xung quanh, hiện tại hắn đã đứng trong một sơn mạch, trên đỉnh đầu chính là mây đen nặng nề, trong đám mây đen còn có vô số thần lôi màu đỏ như máu đang lập lòe.
Diệp Huyền hơi nhíu mày lại, mình đã tới chỗ sâu trong địa tâm này rồi sao?
Hắn tính toán một lúc, với tốc độ ngự kiếm ban nãy của hắn và cả thời gian, rất có khả năng hắn thật sự đã tới một chỗ sâu trong địa tâm.
Tuy rằng hắn đã thăm dò vô số vũ trụ tinh không nhưng lại chưa từng tới mấy nơi như địa tâm này!
Diệp Huyền liếc mắt nhìn chung quanh, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc, hắn không ngờ sâu trong địa tâm này còn có một thế giới, không chỉ như thế, linh khí ở chỗ này còn dồi dào hơn bên ngoài kia ít nhất mấy chục lần!
Một chỗ tốt đấy!
Diệp Huyền quan sát cẩn thận xung quanh một phen, đúng lúc này, hắn chợt quay phắt người lại, mà hắn vừa mới quay người đã trông thấy một bóng đen lao về phía mình nhanh như chớp!
Là một con yêu thú!
Con yêu thú này có hình dạng như đại bàng, mọc ba cái đầu.
Diệp Huyền hất nhẹ ngón cái, Thanh Huyền Kiếm trong tay lập tức bay đi.
Ầm!
Con yêu thú vừa mới bay đến trước mặt hắn đã bị thanh kiếm này chém một phát bay đi mấy nghìn dặm, nhưng Diệp Huyền cũng lùi lại mấy trăm trượng!
Trong mắt hắn lóe lên vẻ nặng nề, bây giờ thực lực của hắn đã có thể chiến đấu với Niệm thông cảnh rồi đấy, tuy rằng vừa rồi hắn cũng không sử dụng Thanh Huyền Kiếm nhưng thanh kiếm bình thường này ở trong tay hắn cũng phát huy ra uy lực vô cùng đáng sợ.
Mà yêu thú này lại có thể đỡ được một nhát kiếm này của hắn!
Đúng lúc này, con yêu thú ở đằng xa chợt gầm lên một tiếng, nó nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền với vẻ dữ tợn sau đó quay người bay đi!
Rõ ràng nó không muốn đánh nhau với Diệp Huyền nữa.
Mà ngay lúc ấy, đột nhiên phía chân trời xa xăm nứt ra, ngay sau đó, một thanh trường thương đâm thẳng vào đầu con yêu thú kia.
Cùng với một tiếng kêu thảm thiết vang lên, con yêu thú từ từ rơi từ trên không trung xuống, ngay sau đó, một nam tử xuất hiện trước mặt con yêu thú đó, nam tử cầm trường thương trong tay vung một cái, đầu của con yêu thú trực tiếp bay đi, đồng thời, một viên kim đan cũng chậm rãi bay đến trước mặt nam tử.
Diệp Huyền liếc mắt nhìn nam tử, nam tử này thoạt nhìn cũng rất trẻ, hắn ta mặc một bộ bạch bào sạch sẽ như tuyết, trường thương trong tay hắn ta chỉ một màu thuần bạc, trên mũi thương có một chấm đỏ, trông rất đẹp mắt!
Trong mắt Diệp Huyền lóe lên vẻ ngạc nhiên, đây là người của Thánh Mạch hay Ma Mạch đây?
Lúc này, nam tử kia quy người nhìn về phía Diệp Huyền, hai người cứ nhìn nhau như thế.
Nam tử chỉ nhìn chằm chằm vào hắn chứ không nói gì.
Diệp Huyền nghĩ ngợi một lúc sau đó hỏi: “Ngươi là Thánh Mạch hay Ma Mạch?”
Nam tử liếc mắt nhìn hắn, ngân thương trong tay đối phương đột nhiên hơi rung lên.
Diệp Huyền híp mắt nhìn, đây là định đánh nhau phải không?
Đúng lúc này, đột nhiên Diệp Huyền nhìn ra đằng sau nam tử, trên gương mặt tràn đầy vẻ kinh hãi: “Đậu má, cái gì thế kia?”
Nam tử hơi nhíu mày, theo bản năng quay đầu lại, nhưng ngay sau đó, con ngươi của hắn ta chợt co rút, vội quay phắt người lại, giơ ngang trường thương lên chặn.
Ầm!
Một mảng kiếm quang bùng phát, nam tử bị một nhát kiếm này chém lùi gần nghìn trượng!
Sau khi dừng lại, nam tử ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Huyền ở đằng xa: “Có thể chơi như vậy nữa sao?”
Hết chương 3814.



Bạn cần đăng nhập để bình luận