Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1319: Chạm đến lòng tự tôn

Kiếm Mộc chẳng thèm ngẩng đầu, hắn ta mở lòng bàn tay, một thanh kiếm bèn bay vụt lên.

Ầm!

Cây thương của An Lan Tú rung kịch liệt, còn nàng thì bay ngược về phía sau. Có điều trong lúc đó, An Lan Tú đã nhân cơ hội đánh một chưởng xuống dưới.

Uỳnh!

Một chưởng ấy khiến không gian xung quanh Kiếm Mộc lập tức nứt vỡ, còn hắn ta thì lùi về phía sau mấy bước, song ngay sau đó, một đường kiếm quang bỗng ập tới trước trán An Lan Tú. Đồng tử của An Lan Tú co lại, nàng nghiêng người qua một bên hòng tránh đi đường kiếm ấy. Song ngay sau đó, nó lại chém tới.

An Lan Tú quay người…

Vụt!

Một cánh tay đầy máu bay ra!

Uỳnh!

Một đường kiếm quang trắng như tuyết bay ra từ mũi kiếm của nàng.

Vút!

Đôi đồng tử của Tiểu Thất co lại, hai tay nàng nắm chặt kiếm và bổ về phía trước: “Phá Càn Khôn!”

Lúc này, Tiểu Thất cũng định ra tay. Có điều tốc độ của Kiếm Mộc nhanh hơn nàng rất nhiều, hắn ta chém một đường kiếm quang về phía nàng.

Lần này, Tiểu Thất chỉ có thể phòng ngự một cách bị động, nàng giơ kiếm đỡ.

Đó là cánh tay của nàng!

Uỳnh!

Tiểu Thất rút kiếm đỡ: “Cầu Bại!”

Chưa hết, một luồng sức mạnh to lớn lại ập đến đánh An Lan Tú bay xuống tường thành. Ngay sau đó, ba đường kiếm quang trực tiếp ghim trên vai trái và hai chân nàng!

Tiểu Thất lại lùi mạnh về phía sau, tuy nhiên chưa lùi được mấy bước thì lại có một đường kiếm quang chém tới.

Tiếng kiếm va chạm vang lên, Tiểu Thất rơi xuống từ không trung, cuối cùng đập mạnh lên tường thành. Nàng còn chưa kịp phản ứng thì đã có bốn đường kiếm quang lần lượt ghim chặt lên tứ chi của nàng. Cùng lúc đó, một luồng kiếm ý vô cùng mạnh bao vây lấy Tiểu Thất, khiến nàng không thể động đậy!

Một đường kiếm quang hình bán nguyệt xuất hiện.

Trông thấy cảnh tượng này, sắc mặt Kiều Thiên Nhi và Quan Quân bèn tái mét!

Đường kiếm quang ấy nổ tung, Tiểu Thất lại lùi mạnh về phía sau. Khoảnh khắc đường kiếm quang trắng như tuyết của nàng bị phá vỡ, một đường kiếm quang khác lại ập tới!

Keng!

Dứt lời, Kiếm Mộc bỗng chém một kiếm. Kiếm quang nhanh chóng ập đến hư tượng phía sau lưng Mạc Tà. Bầu không khí tĩnh lặng trong giây lát, sau đó hư tượng sau lưng Mạc Tà bèn vỡ tan. Có điều lúc này, Mạc Tà bỗng xuất hiện ngay trước mặt Kiếm Mộc, hắn ta chắp hai tay lại, sau đó đánh một chưởng về phía trước. Một luồng sức mạnh to lớn phun ra từ đôi bàn tay của Mạc Tà. Song tiếc là luồng sức mạnh ấy đã biến mất trước kiếm của Kiếm Mộc!

Mạc Tà đứng một bên quan sát Kiếm Mộc. Giây tiếp theo, một luồng khí tức mạnh mẽ cuộn trào ra khỏi cơ thể hắn ta. Phía sau hắn ta còn có một ảo ảnh lão giả xuất hiện.

Không một ai có thể trở thành đối thủ của Kiếm Mộc, bởi lẽ chênh lệch giữa bọn họ là quá lớn!

Đây không phải thứ mà bọn họ có thể đối kháng được!

Kiếm Mộc vừa dứt lời thì một tiểu nữ hài bèn bước ra. Người đó chính là Diệp Linh.

Thực lực của người này quá mạnh!

Diệp Linh lắc đầu.

Kiều Thiên Nhi nói: “Ngươi sợ không?”

Lúc này, Kiều Thiên Nhi xuất hiện trước mặt Diệp Linh. Nàng đang định nói gì đó thì Diệp Linh bỗng lên tiếng: “Kiều tỷ tỷ!”

Cảnh giới áp chế, thực lực áp chế, sức chiến đấu áp chế!

Có thể nói, với thực lực này, trừ một vài người ra thì chẳng có ai ở Tứ Duy vũ trụ này có thể giết được Kiếm Mộc!

Kiếm Mộc liếc mắt nhìn xung quanh, cuối cùng hắn ta nhìn xuống dưới: “Diệp Linh!”

Trong tình báo mà Kiếm Mộc nhận được có nhắc đến việc Diệp Linh là người mà Diệp Huyền quan tâm nhất. Vì nàng, đến cả tính mạng hắn cũng chẳng cần!

Kiếm Mộc liếc nhìn ảo ảnh lão giả ấy, trên mặt hắn ta vẫn là vẻ thờ ơ: “Hồn của tổ tiên… Dù tổ tiên của ngươi còn sống thì hắn ta cũng không có tư cách giao thủ với lão phu đâu.”

Hoàn toàn thất bại!

Hai tay của Mạc Tà bị chém bay. Cùng lúc đó, hắn ta cũng bay mạnh về phía tường thành.

Vút!

Nói đoạn, nàng khẽ siết chặt hai tay.

Kiểu Thiên Nhi trầm giọng nói: “Đừng làm mấy chuyện ngốc nghếch.”

Diệp Linh khẽ mỉm cười: “Không đâu!”

Nói xong, nàng nhìn Kiếm Mộc trên không trung: “Tới đi, kiếm tu, lấy ta mà uy hiếp ca ca của ta!”

Một câu nói của nàng đã vạch trần ngay Kiếm Mộc!

Nghe vậy, sát ý trong mắt Kiếm Mộc lại càng nồng đậm hơn: “Một con kiến như ngươi mà cũng đòi hủy diệt kiếm đạo chi tâm của ta ư!”

Dứt lời, Kiếm Mộc bèn tung một đường kiếm quang về phía Diệp Linh.

Vạch trần!

Câu nói của Diệp Linh đã vạch trần Kiếm Mộc.

Kiếm tu sợ nhất là điều gì?

Đó chính là kiếm tâm lung lay!

Kiếm Mộc có thể tu luyện đến ngày hôm nay là bởi kiếm tâm của hắn ta luôn ổn định, đó là điều không thể nghi ngờ. Thế nhưng kiếm tu còn sợ một điều nữa, đó chính là phản bội bản tâm!

Phản bội bản tâm đồng nghĩa với việc kiếm đạo chi tâm bị lung lay!

Diệp Huyền là kẻ địch của hắn ta. Theo lí mà nói, đáng ra hắn ta phải trực tiếp đi tìm Diệp Huyền chứ không phải tới tìm muội muội của hắn. Hành vi này đang phản bội lại bản tâm của hắn ta, và cũng là hành vi mà hắn ta từng coi thường.

Thế nhưng hắn ta không còn sự lựa chọn nào khác.

Không làm như thế thì sao có thể ép Diệp Huyền xuất hiện?

Nếu cứ để Diệp Huyền phát triển thì sau này hắn sẽ trở thành một mầm họa đối với Kiếm tông. Hơn nữa, Kiếm tông bắt buộc phải lấy được Ngũ Duy chí bảo.

Đây là niềm hi vọng của Kiếm tông!

Lúc này, câu nói của Diệp Linh đã trực tiếp động đến lòng hổ thẹn của hắn ta.

Lấy một tiểu nữ hài để uy hiếp người khác…

Hành vi này là thứ mà hắn ta từng khinh rẻ nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận