Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1617: Ta muốn một vật trên người ngươi

Dị Thú Kinh trầm mặc.

Huyền Ngoa lắc đầu: “Dị Thú Kinh, ngươi không phải một kẻ ngu xuẩn, chắc là ngươi hiểu được rất nhiều lúc có một số bảo vật không thể cường đoạt. Trên người Diệp Huyền có rất nhiều nhân quả, ngươi mạnh mẽ chen chân vào, ta sợ ngươi sẽ chết không toàn thây!”

Dị Thú Kinh cười lạnh, trong mắt lộ vẻ khinh thường.

Huyền Ngoa lại lắc đầu: “Dị Thú Kinh, ta cũng không nói với ngươi về hắn nữa mà nói về thế giới bên ngoài đi. Ở bên ngoài còn có hai nơi giống như nơi này của chúng ta, đều là cấm địa, mà chúng ta hoàn toàn không biết gì về hai nơi đó cả. Nói cách khác, ngươi đừng tưởng mang theo dị thú nơi này đi ra ngoài là có thể vô địch Ngũ Duy. Nếu như chúng ta không đoàn kết, khả năng còn không đợi được Ngũ Duy kiếp đã bị người khác tiêu diệt luôn rồi. Ta biết ngươi tâm cao khí ngạo. Trong mắt ngươi, ngoại trừ Chúc Long và chủ nhân ngươi, ai ngươi cũng chướng mắt nhưng ta cần phải nhắc nhở ngươi, thời đại này đã không còn là thời đại của chúng ta. Chúng ta không yếu, nhưng chúng ta không vô địch. Người có thể tiêu diệt chúng ta tuyệt đối không ít!”

Nói xong, nàng xoay người rời đi.

Dị Thú Kinh trầm mặc tại chỗ.

Đế Đô sơn.

Đế Đô sơn núi non trùng điệp ngàn dặm, mà trong ngọn núi rộng mênh mông này ngay cả một con chim cũng không có.

Nơi như thế này chỉ có một khả năng, đó chính là ở đây chắc chắn có nhân vật cường đại!

Vừa dứt lời, trên đỉnh đầu Diệp Linh đột nhiên biến thành một mảng đen kịt.

Diệp Linh nhìn lướt qua bốn phía, thần thức của nàng tựa như một tấm lưới quăng ra ngoài. Trong vòng mấy trăm dặm, nàng không phát hiện ra khí tức của bất kỳ sinh mệnh gì, ngay cả một con trùng cũng không có.

Mà đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên trên đỉnh đầu Diệp Linh: “Hiện tại rời đi hình như đã hơi muộn!”

Vì nơi này quá yên tĩnh.

Một lát sau, hắn nhìn vào chỗ sâu trong Đế Đô sơn, đúng lúc này, Huyền Ngoa xuất hiện bên cạnh hắn: “Đừng kích động!”

Ở đây quá yên tĩnh.

Đồng tử nàng chợt co lại...

Yên tĩnh đến mức không bình thường!

Khi Diệp Linh tới Đế Đô sơn, nàng nhất thời nhíu mày.

Nàng không đến để đánh nhau nên quyết định rút lui.

Không có ai đáp lời.

Lúc này, nàng lựa chọn lui đi.

Sắc mặt Huyền Ngoa trầm xuống, lại nói: “Tiền bối...”

Khoảng một khắc sau Diệp Huyền tới Đế Đô sơn, hắn nhìn lướt qua bốn phía nhưng không phát hiện ra Diệp Linh.

Nói xong, nàng nhìn sâu vào trong Đế Đô sơn, hơi thi lễ: “Vãn bối Huyền Ngoa bái kiến tiền bối!”

Đại chiến!

Diệp Huyền nhìn Đế Đô sơn: “Muội muội ta ở trong này?”

Diệp Huyền nhìn chằm chằm Đế Đô sơn, ngay sau đó, Thiên Tru kiếm đột nhiên xuất hiện trong tay hắn, hắn cầm kiếm chém mạnh vào Đế Đô sơn.

Cút!

Diệp Huyền lại có thể dễ dàng phá vỡ không gian nơi này như vậy sao?

Lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên trước mặt nàng : “Cút!”

Ngay sau đó, một hư ảnh xuất hiện ở chỗ kiếm quang nổ tung.

Ngay lúc đó, đạo kiếm quang đột nhiên ngừng lại rồi nổ tung.

Thực lực của hắn lại trở nên mạnh như vậy?

Huyền Ngoa nhìn Đế Đô sơn, một lát sau, nàng quay đầu nhìn Diệp Huyền: “Kêu Thiên Mạch giả đi chém hắn ta!”

Vù!

Một đạo kiếm quang phá không mà đi, không gian bị xé toạc khi đường kiếm lướt qua!

Thấy cảnh này, Huyền Ngoa bên cạnh chợt thay đổi sắc mặt!

Huyền Ngoa gật đầu: “Dị thú của ta đã thấy nàng ta tiến vào nơi này, có điều chưa kịp ngăn cản, hơn nữa nơi này đã xảy ra đại chiến!”

Trong Đế Đô sơn, một tiếng cười khẽ đột nhiên vang lên: “Ngươi là cái thá gì?”

“Đối địch với ta?”

Diệp Huyền nhìn Đế Đô sơn: “Ta không có ý định đối địch với các hạ, kính xin các hạ giao muội muội của ta ra!”

Hư ảnh tựa như một cái bóng không thấy rõ bản thể.

Thấy hư ảnh này, sắc mặt Huyền Ngoa nhất thời trầm xuống.

Đế Quân!

Một trong mấy cường giả siêu cấp của Vĩnh Sinh chi địa.

Đế Quân nhìn Diệp Huyền: “Vảy của Chúc Long, thú vị đấy, hắn ta lại bằng lòng cho ngươi vảy Chúc Long, xem ra ngươi rất không tầm thường!”

Diệp Huyền nói: “Các hạ, muội muội ta ở đâu?”

Đế Quân cười nói: “Ở trong tay ta!”

Diệp Huyền nhìn hắn ta: “Còn sống?”

Đế Quân gật đầu: “Còn sống, có điều ta cũng không dám cam đoan.”

Ầm ầm!

Nói xong, hắn tiến vào trong Đế Đô sơn, thần thức của hắn tràn khắp bốn phía, tìm kiếm tung tích của Diệp Linh. Rất nhanh, không biết hắn đã phát hiện ra gì, trong nháy mắt, đôi mắt hắn trở nên đỏ như máu.

Mà không xa Diệp Huyền nhìn Huyền Ngoa: “Hỗ trợ ta đi tìm!”

Cánh tay phải của hắn vậy mà lại cứng rắn đỡ được một kiếm của Tiểu Phạn!

Ầm ầm!

Nói xong, hắn đưa tay đỡ.

Đế Quân nói: “Toà thư ốc đó!”

Thư ốc!

Diệp Huyền híp mắt lại, hắn thật sự không ngờ đối phương lại muốn Vạn Duy thư ốc của hắn!

Lúc này, Đế Quân nói: “Như thế nào, không muốn sao?”

Lòng bàn tay Diệp Huyền mở ra, tòa Vạn Duy thư ốc xuất hiện trong tay hắn: “Ta muốn gặp muội muội ta.”

Đế Quân cười nói: “Ngươi không có chỗ mặc cả!”

Diệp Huyền trầm mặc một lát rồi nhìn Tiểu Phạn bên cạnh: “Chém chết hắn ta đi!”

Hắn dĩ nhiên sẽ không tin tưởng đối phương!

Lời Diệp Huyền vừa dứt, Tiểu Phạn đột nhiên biến mất tại chỗ. Xa xa, hai mắt Đế Quân híp lại: “Thiên Mạch giả!”

Diệp Huyền nói: “Ngươi muốn gì?”

Đế Quân cười nói: “Phải! Nhưng ta nghĩ ngươi có thể sẽ không nỡ!”

Diệp Huyền hỏi: “Đổi muội muội ta?”

Nói xong, hắn ta nhìn Diệp Huyền: “Ta muốn một vật trên người ngươi!”

Đế Quân gật đầu: “Chờ ngươi đến.”

Diệp Huyền nhìn Đế Quân: “Ngươi đang chờ ta tới!”

Một đạo huyết mang phóng lên trời, trong phút chốc, cả chân trời đỏ như bị nhuộm máu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận