Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1742: Thân Hóa Thiên Địa

Trên không trung, Thiên Tử liếc nhìn Diệp Huyền, hắn ta lại đâm thương về phía đối phương.

Diệp Huyền tiếp tục giơ khiên đỡ!

Uỳnh uỳnh!

Tu Di Thuẫn trong tay hắn đối đầu trực tiếp với cây thương của Thiên Tử…

Cứ thế, Thiên Tử không ngừng dùng thương công kích Diệp Huyền, còn Diệp Huyền thì vẫn không hề tránh. Mỗi một lần Thiên Tử đâm thương về phía hắn là hắn lại gắng gượng đỡ. Một lúc sau, Diệp Huyền đã đỡ được cả trăm đòn tấn công bằng thương của Thiên Tử. Tuy nhiên, mặc kệ Thiên Tử tấn công mạnh đến thế nào thì Diệp Huyền vẫn giữ phong độ ổn định như một ngọn núi.

Khoảng nửa canh giờ sau, Thiên Tử dừng lại, nhìn chằm chằm Diệp Huyền và nói: “Ngươi là con rùa hả?”

Đánh đến tận bây giờ hắn ta mới phát hiện ra mình không thể phá vỡ cái khiên của Diệp Huyền!

Nếu chỉ là một Tu Di Thuẫn đơn thuần thì chắc chắn Diệp Huyền không thể chống lại được với cây thương của Thiên Tử. Bởi lẽ chỉ riêng dư uy của cây thương đã có thể giết chết Diệp Huyền! Tuy nhiên, Diệp Huyền không những sở hữu Tu Di Thuẫn mà còn có cả nhục thân vô cùng mạnh!

Diệp Huyền liếc nhìn Thiên Tử, mỉm cười: “Ngươi bị thiểu năng à? Vũ khí của ngươi không bằng ta nên ngươi bảo với ta là chúng ta đánh tay không, ngươi đang đùa ta đấy sao?”

Thấy Diệp Huyền tấn công, Thiên Tử híp mắt, hắn ta giơ thương và quét một đường.

Đúng là quá khỏe!

Hắn chỉ sử dụng sức mạnh của Tu Di Thuẫn và nhục thân!

Ở phía xa xa, Diệp Huyền liếc nhìn Tu Di Thuẫn trong tay mình. Hắn mỉm cười, không thể không nói, Tu Di Thuẫn lợi hại thật đấy!

Uỳnh!

Sau khi Tu Di Thuẫn ngăn cản phần lớn sức mạnh thì phần còn lại chẳng là gì với nhục thân của hắn cả.

Uỳnh!

Bởi lẽ cho đến bây giờ, Tu Di Thuẫn trong tay hắn vẫn chẳng sứt mẻ gì cả!

Nói một cách đơn giản thì là hắn ta hoàn toàn không thể làm gì được Diệp Huyền!

Thiên Tử liếc nhìn hắn, đang tính nói gì đó thì đúng lúc ấy, Diệp Huyền bỗng cúi người, hai tay hắn cầm khiên và đưa về phía Thiên Tử.

Rầm rầm!

Đúng lúc đó, Thiên Tử bỗng mỉm cười: “Diệp Huyền, như thế này đi, ngươi và ta đánh tay không!”

Thiên Tử lại phải lùi tiếp về phía sau!

Sau đường thương ấy, không gian vừa mới được thiên địa pháp tắc khôi phục lại bắt đầu trở nên hư ảo.

Diệp Huyền bị cây thương của đối phương chặn lại, còn Thiên Tử thì lùi mãi về phía sau cả chục trượng. Hắn ta vừa mới dừng lại thì đã thấy Diệp Huyền lại xuất hiện trước mặt mình.

Thiên Tử là một người rất kiêu ngạo!

Vô Hy quay đầu nhìn Nhậm Bình Sinh: “Ngươi nói xem, nếu đệ tử của ngươi bại trong trận chiến này thì liệu có sinh ra tâm ma không?”

Ở phía dưới, Thiên Tử bỗng nhiên gào lên, hắn ta lại quét cây thương trong tay, còn Diệp Huyền ở phía trước thì giơ khiên ra đỡ.

Ở hư không phía xa xa, Vô Hy quan sát hai người đấu đá, mỉm cười: “Nhậm Bình Sinh, hình như đệ tử của ngươi sắp không kiên trì được nữa rồi!”

Diệp Huyền lùi về phía sau cả chục trượng, Thiên Tử cũng thế. Nhục thân của hắn ta không mạnh như Diệp Huyền, thế nên khi bị Tu Di Thuẫn va phải, mặt hắn ta lập tức bầm dập.

Cứ thế, Diệp Huyền chuyển từ thủ sang tấn công, hắn điên cuồng ra đòn với Thiên Tử. Thế nên lúc này, Thiên Tử đã trực tiếp bị hắn áp chế!

Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn Thiên Tử, sắc mặt Thiên Tử lúc này khó coi vô cùng: “Rốt cuộc ngươi có bao nhiêu thần vật phòng thân vậy!”

Chúc Long giáp!

Sau khi dừng lại, Diệp Huyền liếc nhìn ngực mình, ngực hắn chẳng bị làm sao cả!

Nhậm Bình Sinh chẳng tỏ vẻ gì cả: “Vậy sao?”

Uỳnh!

Diệp Huyền lùi mạnh về phía sau, thế nhưng ngay sau đó hắn lại xuất hiện trước mặt Thiên Tử. Thiên Tử cầm thương đâm về phía hắn, hắn lại giơ Tu Di Thuẫn ra đỡ. Thế nhưng khoảnh khắc cây thương đâm vào Tu Di Thuẫn, Tu Di Thuẫn của hắn đột nhiên dịch ra, để mặc cây thương đâm vào ngực mình. Gần như cùng lúc đó, Tu Di Thuẫn trong tay Diệp Huyền bay ra và đập mạnh về phía Thiên Tử.

Rầm!

Thiên Tuyển Chi Tử!

Hắn ta không thể thua!

Với Thiên Tử mà nói, thất bại dưới tay Diệp Huyền sẽ là một đả kích vô cùng lớn!

Ở Thiên Đạo tinh vực, hắn ta được coi là nhân vật hàng đầu trong lớp những người trẻ tuổi. Hơn nữa, người khác cũng cho rằng hắn ta là số một. Dẫu sao thì hắn ta cũng là Thiên Tuyển Chi Tử, là người được Thiên Địa lựa chọn cơ mà, có phúc vận lắm.

Diệp Huyền mỉm cười: “Cũng không nhiều lắm đâu, mấy chục cái thôi mà!”

Thiên Tử đang định nói gì đó thì Diệp Huyền bỗng biến mất ngay tại chỗ. Khi xuất hiện lại một lần nữa, hắn đã ở ngay trước mặt Thiên Tử, giơ cái khiên trong tay lên rồi đập về phía đối phương.

Thiên Tử híp hai mắt lại, giơ thương ra đỡ.

Uỳnh uỳnh!

Thiên Tử lập tức bị đánh bay!

Diệp Huyền đang định ra tay tiếp thì đúng lúc ấy, Thiên Tử bỗng nhiên ném bỏ Thí Thần Thương trong tay. Hắn ta ấn vào lồng ngực mình một cái rồi tiếp tục ấn lên trán một cái.

Ầm!

Một luồng khí tức cực lớn bỗng nhiên cuộn trào bên trong cơ thể Thiên Tử. Luồng khí tức này khiến Diệp Huyền phải lùi nhanh về phía sau!

Hắn cũng thấy hơi bất ngờ, bởi lẽ Tu Di Thuẫn trong tay hắn đã bị nứt!

Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn Thiên Tử, lúc này khí tức của Thiên Tử đã khác hoàn toàn so với trước đó. Hơn nữa, Diệp Huyền cũng không thể cảm nhận được khí tức của đối phương nữa, cứ như kiểu Thiên Tử không hề tồn tại vậy!

Lúc này, giọng nói của tầng thứ chín vang lên trong đầu Diệp Huyền: “Thân Hóa Thiên Địa đấy!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận