Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1173: Có thể diệt Đạo Môn ta

Diệp Huyền hỏi: “Bí cảnh gì?”

Quan Quân cười đáp: “Một bí cảnh đặc biệt, ta cũng chỉ đi thử vận may thôi, xem liệu có cơ duyên không!”

Diệp Huyền nghĩ ngợi một chút rồi đáp: “Đây là chuyện tốt, vãn bối bằng lòng đi cùng tiền bối!”

Cơ duyên!

Cảnh giới hiện giờ của hắn là Phong Đế cảnh.

Quan Quân cười ha ha: “Được, vậy đi thôi!”

Vừa dứt lời, ba người đã biến mất ở phía cuối tinh không xa xăm.



Đại trưởng lão vừa định bước vào trong đại điện thì một cường giả Bắc Cảnh đã chặn trước mặt hắn ta: “Đây là khu vực trọng yếu, các hạ không thể tùy ý xông vào!”

Đại trưởng lão hơi nhíu mày: “Vẫn đang bế quan?”

Mà bây giờ, thân phận và địa vị của hai nữ nhân ở Huyền Hoàng Đại Thế Giới cũng vô cùng đặc biệt. Tuy rằng thực lực của bọn họ không mạnh nhưng lại không có bất cứ người nào dám coi thường bọn họ, cho dù là tộc trưởng của các thế lực lớn như Hiên Viên tộc khi nhìn thấy hai người cũng vô cùng khách sáo.

Vị cường giả Bắc Cảnh kia lắc đầu: “Tiểu Thất bệ hạ đang bế quan, tạm thời không có cách nào gặp khách!”

Bây giờ, từ sau khi các thế lực lớn ở Huyền Hoàng Đại Thế Giới kết liên minh, sự tình đã nhiều hơn trước kia không biết bao nhiêu lần, mà Diệp Huyền và Tiểu Thất hoàn toàn làm chưởng quầy nhàn rỗi, công việc nội chính của Bắc Minh, trên cơ bản cả hai người bọn họ đều chưa từng giải quyết.

“Không ở trong thành!”

Huyền Hoàng Đại Thế Giới.

Nói xong, hắn ta nhìn vào trong điện: “Vậy xin thông báo cho Diệp vương.”

Đều là Thượng Quan Tiên Nhi và Khương Cửu xử lý hết!

Thượng Quan Tiên Nhi và Khương Cửu đang ở trong đại điện xử lý chính vụ.

Đại trưởng lão trầm giọng đáp: “Xin hãy thông báo cho thần chủ Thần Quốc Tiểu Thất, nói là người của Đạo Môn xin gặp!”

Chưa quá một lúc, đại trưởng lão đi vào trong một tầng mây, cách trước mặt hắn ta không xa có một nam tử trung niên.

Một ngày này, đại trưởng lão của Đạo Môn lại tới Thiên Giang thành.

Người này chính là môn chủ hiện tại của Đạo Môn – Khương Võ!

Cường giả Bắc Cảnh kia lại lắc đầu: “Hiện tại Diệp vương không ở trong thành, không có cách nào gặp các hạ!”

Đại trưởng lão híp mắt lại, hắn ta im lặng một lúc rồi quay người rời đi.

Diệp Huyền của trước kia chắc chắn không làm được!

Khương Võ nhìn Thiên Giang thành bên dưới, nhẹ giọng nói: “Bây giờ Bắc Cảnh có thực lực gì, trong lòng ngươi không biết sao? Không nói người sau lưng Diệp Huyền mà chỉ nói riêng mấy cường giả ở Bắc Cảnh hiện tại đã đủ đối phó với Đạo Môn chúng ta rồi. Hơn nữa, tính cách của Diệp Huyền này ngoài mặt thoạt nhìn vô hại, hay cười toe toét, không đứng đắn chút nào, nhưng thật ra lại là một người tàn nhẫn. Trước đó chúng ta không ra tay giúp đỡ, bây giờ lại tới đòi lợi ích đã khiến hắn hơi bất mãn rồi, nếu bây giờ chúng ta chơi liều, với tính cách của hắn, sợ là sẽ trực tiếp tiêu diệt Đạo Môn ta!”

Khương Võ lắc đầu: “Từ bỏ thì không thể từ bỏ rồi, nhưng không thể mạnh bạo, chỉ có thể mềm mỏng, ra tay từ Tiểu Thất đi… đợi nàng ta xuất quan!”

Nghe được lời của đại trưởng lão, Khương Võ lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn ta: “Ngươi ngu đến mức nào vậy hả?”

Người này chính là Kiều Thiên Nhi.

Đại trưởng lão đi đến trước mặt Khương Võ, thấp giọng nói: “Diệp Huyền không ở trong thành, Tiểu Thất đang bế quan… là cơ hội của chúng ta!”



Một lúc sau, Kiều Thiên Nhi xoay người đi mất.

Nàng ta nhìn hướng mà bọn họ rời đi với ánh mắt lạnh lùng.

Đại trưởng lão sững sờ: “Tộc trưởng…”

Nói xong, hắn ta quay người biến mất.

Đại trưởng lão liếc mắt nhìn Thiên Giang thành, sau đó cũng quay người rời đi.

Sau khi hai người rời đi, một nữ tử đột nhiên xuất hiện ở đó.

Diệt Đạo Môn!

Đại trưởng lão trầm giọng nói: “Lẽ nào chúng ta cứ từ bỏ như vậy hay sao?”

Hơn nữa, không nói nữ tử giết thần thần bí kia, chỉ riêng hai người Giản Tự Tại và A Tội đã đủ khiến Đạo Môn đau đầu rồi.

Nhưng bây giờ, Bắc Cảnh lại có thể làm được.

Phía cuối tinh không xa xăm, Diệp Huyền ngự kiếm mà đi, mà sau lưng hắn chính là A Tội.

Diệp Huyền cũng không biết bây giờ mình đi đâu nữa, dù sao hắn cũng chỉ đi theo Quan Quân, dọc theo đường đi, hắn phát hiện ra Quan Quân này cũng là một người dễ ở chung, trên cơ bản có hỏi tất đáp.

Mà đi theo đối phương, hắn cũng nhận được rất nhiều lợi ích.

Đúng lúc này, đột nhiên Quan Quân hỏi: “Tiểu hữu, trên người ngươi có Ngũ Duy chí bảo kia?”

Diệp Huyền nhìn về phía Quan Quân, cười đáp: “Tiền bối biết thứ này sao?”

Quan Quân gật đầu: “Từng nghe qua rồi.”

Diệp Huyền nở nụ cười: “Bảo vật này quả thật đang ở trong tay ta.”

Quan Quân nhìn về phía hắn: “Tiểu hữu, vật này không tầm thường, rất nhiều người đều đang nhòm ngó, tiểu hữu…”

Nói đến đây, dường như hắn ta nghĩ đến gì đó mà lắc đầu cười: “Nếu bọn họ tới tìm tiểu hữu cũng là không biết tự lượng sức mình!”

Nữ tử váy trắng!

Vừa nghĩ đến nữ nhân đó, Quan Quân lại có hơi khiếp sợ.

Có nữ nhân này ở đây, mấy người kia tới gây rắc rối cho Diệp Huyền thật đúng là tự tìm đường chết.

Đối với việc bị nữ tử váy trắng đánh bại, hắn ta cũng không hề thấy oán hận một chút nào cả, ngược lại còn hơi biết ơn.

Đối phương khiến cho hắn ta hiểu ra cái gì gọi là núi còn có núi cao hơn, người còn có người giỏi hơn chân chính!

Sau một trận chiến đó, tâm cảnh của hắn ta bây giờ đã hoàn toàn khác với trước kia rồi.

Trước kia, hắn ta là một cốc nước đựng đầy, mà bây giờ, cốc nước này đã bị hắn ta uống cạn.

Đây là một sự khởi đầu mới!
Bạn cần đăng nhập để bình luận