Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 694: Có Chí Khí

Diệp Huyền nói:

- Ý gì?

Đế Khuyển nói:

- Không phải ngươi có phương pháp che giấu khí tức sao?

Diệp Huyền gật gật:

- Đúng, có điều đối phương một mực nhìn chằm chằm vào ta, cho nên có thi triển bí thuật này cũng vô dụng.

Hắn đã sớm muốn lợi dụng Hỗn Độn chi khí để trốn, nhưng luôn có người nhìn chằm chằm vào hắn cùng Đế Khuyển, bởi vậy có giấu khí tức, cũng không có ý nghĩa.

Đế Khuyển nói:

Một khắc sau, Diệp Huyền ngừng trên một hòn đảo.

Nói xong, nó chậm rãi khép hai mắt lại.

Mà Đế Khuyển vừa biến mất, một đạo tàn ảnh đột nhiên lóe lên, tốc độ cũng cực nhanh, nhưng so với Đế Khuyển lại kém hơn một chút!

- Mau ẩn nấp, chớ lãng phí thời gian.

- Cách nào?

Mà Diệp Huyền vừa biến mất chưa tới ba hơi, một đạo tàn ảnh đã lướt qua đỉnh đầu.

- Ta có cách kéo khoảng cách với bọn hắn, tranh thủ thời gian cho ngươi.

Diệp Huyền không dám phung phí thời gian, trực tiếp thu Đế Khuyển vào trong Giới Ngục tháp, lập tức lại dùng Hỗn Độn chi khí ẩn nấp khí tức.

Đế Khuyển không nói, đột nhiên gầm một tiếng giận dữ, tốc độ lập tức tăng mạnh, những nơi đi qua, không gian trực tiếp nứt vỡ, tốc độ nhanh tới khó tưởng.

Diệp Huyền nhìn Đế Khuyển:

Vừa dừng lại, nó đã trực tiếp đổ sụp xuống, Diệp Huyền biến sắc, đang muốn nói, Đế Khuyển đã rên rỉ:

Không lâu lắm, đạo tàn ảnh kai đột nhiên bay trở lại, thần thức như hóa thành lưới lớn bao phủ cả đảo nhỏ, Diệp Huyền cảm nhận được thần thức của đối phương, lập tức ngừng cả hô hấp.

Rất nhanh, khoảng cách giữa hai bên càng lúc càng lớn…

Một hồi sau, thần thức mới biến mất, tàn ảnh kia cũng rời đi.

Giờ khắc này, hắn như hư không tiêu thất, không còn nửa điểm khí tức.

Bên dưới, Diệp Huyền không chút nhích động.

Đi đường thủy!

Nhận thấy điểm này, Diệp Huyền trở nên vô cùng ngưng trọng, mẹ nó là ai muốn chơi hắn vậy? Lực lượng lớn như thế?

Nơi nào đó, một nam tử trung niên mặc tử bào đứng giữa không trung, người này, chính là Nhân Quân thần bí. Trước mặt hắn, là bốn đạo hư ảnh, bốn đạo hư ảnh này như ẩn như hiện, vô cùng quỷ dị.

Chừng nửa canh giờ sau, mấy đạo hư ảnh vọt qua hư không…

- Vô thanh vô tức biến mất, không để lại bất luận dấu vết!

Diệp Huyền vẫn không động.

Hư ảnh trầm giọng:

- Thú vị!

Nhân Quân khẽ nhếch miệng:

Bất khí một hư ảnh nào, cũng đều vượt qua Thánh cảnh!

Một hồi sau, Nhân Quân đột nhiên nói:

- Hoàn toàn biến mất?

Hư ảnh trước mặt gật đầu:

Cứ như vậy, tới khi trời tối, Diệp Huyền mới lặng lẽ rời vị trí, có điều, lần này hắn cũng không ngự kiếm phi hành, hiện làm thế, chẳng khác nào chui đầu vào lưới!

Mặc dù chậm, nhưng an toàn quan trọng hơn!

Hắn cũng không đi quá nhanh, những kẻ kia đều không tầm thường, hơi chút động tĩnh, sợ là sẽ khiến đối phương chú ý!

Diệp Huyền lặn vào trong nước, chậm rãi di động trong biển nước!

- Nhân Quân, hiện nên làm thế nào?

Nhân Quân cười nói:

- Mục đích của hắn là Táng Thiên trường thành, mà muốn tới Táng Thiên trường thành, nhất định phải qua Táng Thiên môn, nơi đó là cửa thông duy nhất của Táng Thiên trường thành, các ngươi ở đây chờ hắn.

Bốn đạo hư ảnh khẽ gật đầu, sau đó liền hư không tiêu thất.

Nhân Quân nhìn sang bên:

- Đi Quan Tinh môn một chuyến, nói ta mượn Quan Tâm kính… thôi, để ta tự đi một chuyến!

Thanh âm vừa dứt, hắn quay người bước ra một bước, lập tức biến mất không thấy.



Dưới biến, Diệp Huyền ngồi trong một hang ngầm, xếp bằng dướt đất, sau đó trực tiếp tiến vào Giới Ngục tháp.

Nhiều khi, thời đại cũng hết sức quan trọng.

Thời đại!

Người của Tinh vực này, căn bản đã thua xa từ điểm xuất phát!

Bởi người ta, thực sự lợi hại a!

Diệp Huyền lắc đầu thở dàu, hắn đã hiểu, vì sao Đế Khuyển lại cao ngạo như vậy!

- Bởi vì Võ đạo văn minh khác biệt! Võ đạo văn minh của Minh tộc hơn Tinh vực này rất nhiều! Ví như tiểu chủ hiện tại, mới miễn cưỡng tiếp xúc với pháp tắc, thần thông… mà bí thuật, thượng cổ bí thuật, thượng cổ linh pháp, Địa pháp tắc, Thiên pháp tắc, Tinh không pháp tắc, Vạn Vật pháp tắc… còn chưa hề tiếp xúc qua. Mà trong Minh tộc, một người vừa ra đời, đã được truyền thừa những kiến thức này.

Tiểu Hồn nói:

- Rất mạnh, nếu đặt tiểu chủ vào trong Minh tộc, chỉ có thể coi là tạm được, không, chỉ có thể coi là rất bình thường.

Diệp Huyền sạm mặt lại:

- Ta không hỏi ngươi chuyện này!

Tiểu Hồn:

- Ồ…

Một hồi sau, Diệp Huyền lại nói:

- Vì sao ta chỉ có thể coi là rất binh thường?

Tiểu Hồn nói khẽ:

- Tiểu Hồn, Minh tộc năm xưa rất mạnh sao?

Diệp Huyền nói khẽ:

- Tiểu chủ chớ lo lắng, nó chỉ rơi vào trạng thái ngủ say thôi, không cần lo lắng.

Lúc này, thanh âm Tiểu Hồn đột nhiên hiện lên:

Không cần nghĩ nhiều, nhất định là lúc trước Đế Khuyển đã thi triển bí pháp hoặc thần thông gì đó, mà hiện tại, nó bị phản phệ.

Tầng thứ nhất, Đế Khuyển nằm trên đất, hai mắt nhắm nghiền, khí tức còn, nhưng hình thể lại co nhỏ một vòng.

Lúc này, Tiểu Hồn lại nói:

- Tiểu chủ cũng không kém, có thể khiến tháp này nhìn trúng, tiểu chủ nhất định có chỗ hơn người, chỉ là hiện tại, ta cũng chưa phát hiện được điểm ấy!

Diệp Huyền sạm mặt lại:

- Tiểu Hồn, trong mắt ngươi, ta không có ưu điểm gì sao?

Tiểu Hồn trầm mặc hồi lâu, mới nói:

- Kỳ thực không phải không có!

Diệp Huyền vội hỏi:

- Ưu điểm gì?

Tiểu Hồn nói khẽ:

- Da mặt tiểu chủ cực dày… cái này hẳn cũng là ưu điểm a…

Diệp Huyền sững lại, đành chân thành nói:

- Tiểu Hồn, không nói chuyện với ngươi nữa!

Nói xong, hắn rời Giới Ngục tháp, sau đó tiếp tục tiến lên.

Trên đường, Tiểu Hồn đột nhiên nói:

- Tiểu chủ, cấp độ văn minh của Tinh vực này quá thấp, kiến nghị tiểu chủ nên tới Tinh vực có văn minh cao hơn, như vậy, tiểu chủ mới tiếp xúc được Võ đạo càng mạnh hơn, như vậy sẽ có chỗ tốt cực lớn cho tiểu chủ!

Diệp Huyền lắc đầu:

- Võ đạo của Tinh vực này, ta còn chưa hiểu thấu!

Tiểu Hồn nói khẽ:

- Cũng đúng!

Diệp Huyền đột nhiên hỏi:

- Minh tộc cùng Thần tộc có văn minh cường đại như vậy, sao còn biến mất?

Tiểu Hồn nói:

- Thiên ngoại hữu thiên, không có mạnh nhất, chỉ có càng mạnh hơn.

Diệp Huyền lắc đầu cười một tiếng:

- Võ đạo, không có điểm cuói!

Tiểu Hồn nói:

- Đúng vậy, Võ đạo không có điểm cuối! Tựa như trước đó, ta cảm thấy ta là thanh kiếm mạnh nhất thiên địa này… nhưng hiện tại…

Diệp Huyền cười nói:

- Là do ba thanh kiếm trên đỉnh tháp sao?

Tiểu Hồn nói:

- Đúng vậy, có điều ta cũng không kém, ta sẽ cố gắng siêu việt chúng!

Diệp Huyền cười nói:

- Có chí khí, chúng ta cùng nỗ lực!

Nói xong, Diệp Huyền tăng dần tốc độ.

Ba ngày sau, Diệp Huyền lên bờ.

Trước mặt hắn là một sơn mạch kéo dài liên miên bất tuyệt, trong núi, thỉnh thoảng truyền ra tiếng dã thú gầm thét.

Xuyên qua sơn mạch này, sẽ tới Táng Thiên trường thành!

Diệp Huyền nhìn qua bốn phía, xác định không có bất cứ điều gì cần lo ngại. Thế nhưng hắn biết, đám người kia tuyệt sẽ không cứ thế bỏ qua!
Bạn cần đăng nhập để bình luận