Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 454: Đại Sư Huynh!

Nếu giờ ngăn cản, rất có thể khiến Diệp Huyền bị phản phệ!

Lão giả do dự một chút, sau đó quay người, đi thẳng tới Thương Kiếm phong, tìm tông chủ Trần Bắc Hàn.

Một hồi sau, Trần Bắc Hàn nhíu mày:

- Hắn đang thôn phệ kiếm?

Lão giả gật đầu.

Trần Bắc Hàn trầm giọng nói:

- Đi, đi xem một chút!

Nói xong, hai người trực tiếp biến mất khỏi đại điện, chỉ một chốc, đã tới kiếm trủng, vừa thấy Diệp Huyền cầm một thanh Thiên kiếm cắm vào cơ thể, hai người không nhịn được mà khẽ co quắp khóe miệng, tên này, điên rồi sao?

Trần Bắc Hàn nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền:

Lão giả cười khổ, thôn phệ kiếm để đề thẳng bản thân, đây là lần đầu lão nhìn thấy!

Lão giả nhíu mày:

Đặc thù!

Trần Bắc Hàn nhìn qua Diệp Huyền, lắc đầu:

Nhưng đúng lúc này, Diệp Huyền đột nhiên lại cầm thêm một thanh kiếm đâm vào cơ thể, nhìn thấy cảnh này này, cơ mặt lão giả cùng Trần Bắc Hàn lần nữa cơ quắp.

Lão giả trầm giọng nói:

Cứ như vậy, chừng nửa canh giờ sau, khí tức quanh thân Diệp Huyền đã cường đại tới mức khủng bố!

- Khí tức hắn đang thay đổi, hẳn là chuẩn bị đột phá…

- Có cần ngăn cản hắn không?

- Hắn có chút đặc thù!

Cung may, Diệp Huyền thôn phệ xong thanh kiếm này, liền không lấy thêm nữa, mà khí tức trên người vẫn từ từ tăng lên.

- Đột phá bằng phương thức này sao?

Cứ như vậy, dưới cái nhìn soi mói của hai người Trần Bắc Hàn, chừng nửa canh giờ sau.

Không phải khí tức mà Vạn Pháp cảnh có thể có!

Đừng thấy nơi này có nhiều kiếm, nhưng đây đều là số tích lũy vô số năm mới có được!

Sau khi thôn phệ ba thanh Thiên kiếm, cùng vô số Chân kiếm, cuối cùng hắn cũng đạt tới Ngự Pháp cảnh!

Diệp Huyền thở ra một ngụm trọc khí!

Hiện tại, thực lực tổng hợp của hắn tăng lên rất nhiều!

Một cỗ uy áp cường đại tự trong cơ thể Diệp Huyền trào ra!

Nghĩ tới lúc này, Diệp Huyền không nhịn được mà cười phá lên.

Oanh!

Nghĩ tới lời lão giả này, Diệp Huyền lấy lại tinh thần, nhìn lại hai người, lại nhìn lại hai người, sau đó liền vội vàng thi lễ với Trần Bắc Hàn:

- Đầu óc có bệnh?

Một bên, lão giả nhìn qua Diệp Huyền:

Hô!

Mà hiện tại, hoàn toàn không sợ Ngự Pháp cảnh!

Giờ khắc này, hắn có một tín niệm vô địch!

Lão tử vô địch!

Ngự Pháp cảnh!

Ngự Pháp cảnh!

Thời khắc này, Diệp Huyền cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng thoải mái, không chỉ như thế, hắn còn cảm nhận được một cỗ lực lượng cường đại trong cơ thể!

Nhẹ nhõm!

- Bái kiến Tông chủ! Bái kiến tiền bối!

Trần Bắc Hàn nhìn qua Diệp Huyền:

- Ngươi thôn phệ kiếm?

Diệp Huyền cứng đờ, rất nhanh lại khôi phục như thường, dù sao cũng đã thôn phệ rồi! Hắn nhếch miệng cười một tiếng:

- Đúng vậy, công pháp của ta đặc thù, cần thôn phệ kiếm để đề thăng bản thân.

Trần Bắc Hàn nhìn hắn chằm chằm:

- Ngươi thôn phệ rất nhiều kiếm!

Diệp Huyền cười ngượng:

- Không, không thể không chết!

Làm người, không thể quá tham lam, người quá tham lam, bình thường đều không có kết cục tốt!

Không nghĩ thêm, Diệp Huyền tiếp tục tiến lên, trên đường đi, hắn lại thấy Thiên kiếm, hơn nữa, còn thuộc loại rất đặc thù, có điều, hắn cũng không cầm lên.

Không thể dùng cảnh giới để đánh giá thực lực một người!

Có điều, hắn cũng sẽ không chủ quan, bởi Ngự Pháp cảnh cũng có mạnh có yếu, đặc biệt như Việt Kỳ, mặc dù Việt Kỳ vẫn là Ngự Pháp cảnh, nhưng nàng còn là một vị Kiếm tiên, Ngự Pháp cảnh chân chính lại là Kiếm tiên, hoàn toàn không cùng cấp với Ngự Pháp cảnh bình thường!

Hiện tại, hắn hoàn toàn có thể trực diện chiến một trận với Ngự Pháp cảnh chân chính!

Phẩm chất tăng lên, uy lực không chỉ tăng một chút!

Nói xong, hắn mới rời kiếm trủng.

Lão giả nhìn qua Diệp Huyền:

- Không được tiếp tục thôn phệ!

Nói xong, lão cũng rời kiếm trủng.

Diệp Huyền lắc đầu cười một tiếng, kỳ thực, hắn cũng bất đắc dĩ.

Bởi nếu muốn hắn tự chuẩn bị kiếm, dùng tài lực hiện tại của hắn, căn bản không đủ, hoặc phải nói là, thiếu rất nhiều.

Như hiện tại, hắn muốn đạt tới Ngự Pháp cảnh chân chính, nhất định phải dùng Thiên kiếm!

Chân kiếm đã không còn tác dụng.

Mà, Lôi Tiêu kiếm của hắn thôn phệ nhiều kiếm như vậy, hiện đã đạt tới Thiên giai thượng phẩm.

- Để ngươi tới đây, không phải là để ngươi thôn phệ kiếm. Mà trong này có kiếm ý của vô số tiền bối để lại, nếu cảm thụ kiếm ý của họ, có lẽ ngươi sẽ có thu hoạch.

Trần Bắc Hàn khẽ gật đầu, sau đó quay người rời đi, có điều, đi hai bước, hắn lại ngừng lại:

- Hiểu rõ!

Diệp Huyền vội gật đầu:

- Chớ khẩn trương, không cần tự trách bản thân. Ngự Pháp cảnh.. Cần ổn định cảnh giới, làm quen với cảnh này, hiểu chứ?

Lúc này, Trần Bắc Hàn đột nhiên cười nói:

Đi một đoạn, Diệp Huyền ngừng lại, bởi hắn thấy nơi này có kiếm ý nồng nặc nhất.

Trước mặt không xa, có một thanh trường kiếm cắm nghiêng, kiếm dài bốn thước, thân kiếm tinh tế, hàn quang lượn lờ.

Mà từ trong thanh kiếm này, tản ra một cỗ kiếm ý hư vô mờ mịt, kiếm ý này khiến hắn như đang đứng trong đám mây, cảm giác này, vô cùng kỳ diệu!

Ngoại trừ cỗ kiếm ý này, chung quanh còn rất nhiều kiếm ý, mà kiếm ý tràn ngập bốn phía, đuổi cũng không tán!

Mỗi một loại kiếm ý, đại biểu cho một vị Kiếm tu, cũng đại biểu cho một loại Kiếm đạo.

Bởi Kiếm đạo của người khác nhau, cũng sẽ không giống nhau, một ngàn người, một ngàn loại Kiếm đạo!

Trong kiếm trủng, cảm thụ kiếm ý bốn phía, Diệp Huyền dần dần nhập định.

Giờ phút này, hắn cảm thụ Kiếm đạo tới từ những Kiếm tu khác nhau.

Dùng Kiếm đạo của người khác, kiểm chứng Kiếm đạo của bản thân!



Ngoài kiếm trủng.

Lão giả cũng không trở lại giấc ngủ, mà chăm chú nhìn vào trong kiếm trủng, sợ Diệp Huyền lại lần nữa thôn phệ kiếm.

Cứ như vậy, thời gian trôi qua từng chút một, mãi tới ngày thứ hai, Diệp Huyền vẫn chưa hề đi ra.

Mà chân núi Thương Kiếm tông, mỗi ngày đều có thêm mấy cỗ quan tài, đương nhiên, cũng có thể vài bộ thi thể!

Thương Kiếm tông cùng Hộ Giới minh, vẫn đang đọ sức!

Có điều, tất cả đều biết, trò hay chính thức còn chưa bắt đầu.

Hiện tại, mới là tiết mục tráng miệng!

Ngày thứ ba, Việt Kỳ tới kiếm trủng.

Việt Kỳ tới trước mặt Diệp Huyền, đánh giá nhìn Diệp Huyền:

- Có biết cái gì là Kiếm tiên không?

Diệp Huyền lắc đầu.

Việt Kỳ nói khẽ:

- Có được Kiếm đạo chân chính thuộc về bản thân, có thể coi là Kiếm tiên!

Nói xong, nàng quay người rời đi.

Trong kiếm trủng, Diệp Huyền ngây người hồi lâu, cuối cùng, hắn đứng dậy rời kiếm trủng.

Nhiều ngày trôi qua, hắn đã cảm thụ rất nhiều kiếm ý khác nhau, nhưng trong kiếm trủng này, vẫn rất ít Kiếm tiên.

Mà kiếm ý của Kiếm tiên, khác với kiếm ý của Kiếm tu bình thường, điểm lớn nhất trong đó, là kiếm ý của Kiếm tiên, đã có đạo của mình!

Cái gì gọi là đạo của mình?

Đó chính là hiểu rõ Kiếm đạo của bản thân, giao cho kiếm một sinh mệnh mới!

Mà hiện tại, hắn còn không làm được điểm này!

Hắn cũng không cưỡng cầu bản thân, bởi thứ này, cưỡng ép không được. Một vị Kiếm tiên, trước khi thành tựu Kiếm tiên, đều phải tích lũy vô số năm tháng, tích lũy này, không chỉ là hiểu biết Kiếm đạo, mà còn là cảm ngộ nhân sinh!

Kiếm tiên, không phải đơn giản có thể đạt tới được!

Đây cũng là mục đích lần này Việt Kỳ tới!

Diệp Huyền rời đi, lập tức đi nấu cơm.

Trong điện, hắn cùng Việt Kỳ đối diện.

Một hồi sau, Diệp Huyền đột nhiên nói:

- Việt sư tôn, trong Thương Kiếm tông ta, người nào mạnh nhất?

Việt Kỳ không chút nghĩ ngợi:

- Đại sư huynh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận