Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3220: Muốn đánh người

Thấy thanh sam nam tử tự tát mình, mấy người Lâm Tiêu không khỏi phì cười.

Phụ tử nhà này buồn cười thật đấy!

Ở phía xa xa, Diệp Huyền liếc nhìn nữ tử tên Gia Hòa phía không xa. Không thể không nói, nữ tử này đúng là đẹp thật.

Trong số những nữ tử mà hắn gặp, chắc chắn nàng phải thuộc nhóm ba người đẹp nhất!

Nhất là đôi mắt của nàng, đôi mắt ấy có màu xanh lam như tinh thần, rất hấp dẫn người khác!

Ngoài ra, dáng người của nữ tử cũng cực kì tốt, nhất là phần eo, mảnh khảnh đến mức khiến người ta không nhịn được chỉ muốn siết chặt.

Diệp Huyền thấy hơi gượng gạo, hắn còn tưởng cha hắn muốn tìm vợ cho hắn nữa chứ!

Hóa ra là hắn đã hiểu nhầm!

Diệp Huyền nhìn thanh sam nam tử, hắn nghiêm túc nói: "Cha này, ngươi lại chuẩn bị lừa ta gì nữa thế... À không, ngươi chuẩn bị rèn luyện ta như thế nào vậy?"

Diệp Huyền: "..."

Diệp Huyền cười tươi rói, hắn nhìn Gia Hòa, chắp tay nói: "Cô nương, ban nãy ta đã thất lễ! Xin lỗi!"

Thanh sam nam tử lắc đầu cười: "Tên tiểu tử nhà ngươi... Xem ra cuộc sống của ngươi nhẹ nhàng quá rồi! Thế nên ngươi mới nghịch ngợm như vậy!"

Gia Hòa nhìn Diệp Huyền, nàng không lên tiếng, thế nhưng trong lòng thì âm thầm phòng bị.

Thanh sam nam tử gật đầu: "Nơi đó của các nàng gặp phải chút phiền phức nho nhỏ!"

Chuyện này gay rồi đây!

Thanh sam nam tử liếc nhìn Gia Hòa, sau đó nói: "Ngươi phải cùng Gia Hòa cô nương tới quê hương của nàng ta, giúp nàng ta giải quyết một vài phiền phức mà nàng ta gặp phải ở đó!"

Thanh sam nam tử trừng mắt nhìn Diệp Huyền: "Tên tiểu tử nhà ngươi cả ngày đang nghĩ cái gì vậy? Đây là Gia Hòa cô nương, không được vô lễ!"

Ngại quá đi mất!

Mọi người: "..."

Gia Hòa ở bên cạnh không nhịn được nhìn thanh sam nam tử, đầu nàng hơi loạn.

Gia Hòa khẽ gật đầu: "Chuyện nhỏ thôi!"

Đó là chút phiền phức nho nhỏ sao?

Diệp Huyền tò mò: "Phiền phức?"

Chút phiền phức nho nhỏ!

Thanh sam nam tử cười he he: "Thưởng cho ngươi hai cái tát!"

Thanh sam nam tử cười nói: "Có chứ!"

Thanh sam nam tử gật đầu: "Một phiền phức rất nhỏ thôi!"

Càng nhìn nàng càng thấy phụ tử nhà này không đáng tin một chút nào!

Kiếm tu ở bên cạnh đột nhiên nói: "Có người cha như thế này thì ắt phải cho ra đứa con như vậy rồi!"

Tại sao gia gia nhà nàng lại bảo nàng đi tìm thanh sam nam tử vậy?

Kiếm tu mỉm cười: "Thưởng chút đi mà! Cho hắn có động lực!"

Diệp Huyền: "..."

Thanh sam nam tử: "..."

Nàng do dự một lát, đang định nhắc nhở thanh sam nam tử thì lúc này, Diệp Huyền ở bên cạnh đột nhiên mỉm cười: "Cha này, nếu ta đi thì có thưởng không?"

Gia Hòa nhìn thanh sam nam tử, gương mặt nàng tràn ngập vẻ kinh ngạc.

Diệp Huyền nghĩ ngợi một lát rồi nói: "Ít nhiều gì thì ngươi cũng phải thưởng một ít đi chứ! Dẫu sao hai ta cũng là cha con, ngươi biết ý chút đi chứ!"

Thanh sam nam tử trừng mắt nhìn hắn: "Sao ngươi vô liêm sỉ vậy?"

Diệp Huyền vội vàng hỏi: "Thưởng gì thế?"

Diệp Huyền hỏi: "Phiền phức nhỏ hả?"

Thanh sam nam tử mỉm cười: "Vốn là ta đi, nhưng ta lại có chút chuyện phải tới một nơi cùng với đại ca ngươi. Thế nên chỉ đành để ngươi đi thay ta, có vấn đề gì không?"

Diệp Huyền: "..."

Thanh sam nam tử lắc đầu cười, hắn ta nhìn Diệp Huyền: "Nếu như ngươi giúp Gia Hòa cô nương giải quyết được vấn đề của bọn họ thì ta sẽ cho ngươi một bất ngờ!"

Diệp Huyền lại lắc đầu: "Tiểu tháp nói ngươi giỏi lừa gạt người khác lắm, không có một chút thành ý nào cả, thế nên ngươi cho gì thực tế hơn đi!"

Tiểu tháp sững sờ!

Lúc này, thanh sam nam tử xòe tay ra, tiểu tháp bèn xuất hiện trong tay hắn ta. Nó đang định nói chuyện thì thanh sam nam tử đã nở nụ cười lạnh lùng: "Tiểu tháp, hiện giờ ngươi cũng buông thả ghê gớm đấy!"

Nói đoạn, hắn ta bèn búng ngón tay, Kiếm Linh trong tay Diệp Huyền bèn bay ra.

Thanh sam nam tử nói: "Kiếm Linh, luyện với tiểu tháp đi!"

Kiếm Linh bèn hóa thành một đường kiếm quang và chém lên tiểu tháp.

Uỳnh!

Tiểu tháp lập tức bị chém bay cả ngàn trượng, còn Kiếm Linh thì tăng tốc đuổi theo...

Sắc mặt Diệp Huyền sầm xuống!

Thanh sam nam tử lắc đầu: "Con trai ngốc của ta, tại sao ngươi lại yếu như vậy. Trên con đường võ đạo, cha ngươi với ngươi không có tiếng nói chung rồi!"

Diệp Huyền hỏi: "Ngươi thở dài làm gì?"

Thanh sam nam tử thở dài một hơi, hắn ta không đáp lời.

Diệp Huyền nhíu mày: "Ý ngươi là sao?"

Thanh sam nam tử mỉm cười: "Không có cảnh giới của chúng ta khác so với cách ngươi lí giải!"

Nói đoạn, hắn ta bèn búng ngón tay, một đường kiếm quang nhập vào trán Diệp Huyền.

Uỳnh!

Cơ thể hắn rung lên, một kiếm đạo ấn kí gieo xuống thức hải của Diệp Huyền.

Lúc này, thanh sam nam tử cũng búng tay, một đường kiếm quang nhập ngay vào giữa trán Diệp Huyền.

Uỳnh!

Lại một đường kiếm đạo ấn kí nữa gieo vào thức hải của hắn!

Có điều, hai đường kiếm đạo ấn kí đều bị phong ấn!

Thanh sam nam tử nhìn hắn: "Từ giờ trở đi, mỗi khi ngươi nâng cao cảnh giới, kiếm đạo ấn kí sẽ tự động hóa giải một tầng!"

Diệp Huyền trầm giọng nói: "Cha này, theo như ta được biết, trước kia các ngươi bảo sau Phàm kiếm là không còn cảnh giới nữa, thế nhưng bây giờ cảnh giới cũng không còn nhiều nữa, ngươi có thể giải thích được không?"

Kiếm tu nhìn Diệp Huyền, gật đầu nói: "Được!"

Thanh sam nam tử nghĩ ngợi một lát rồi gật đầu: "Tiêu huynh, chi bằng mỗi người chúng ta cho hắn một kiếm đạo ấn kí đi?"

Diệp Huyền nói: "Ta cũng muốn kiếm đạo ấn kí!"

Thanh sam nam tử nhìn Diệp Huyền: "Ngươi muốn gì?"

Diệp Huyền: "..."

Trên bầu trời, tiểu tháp kêu gào: "Tiểu chủ, ngươi không phải con người!"

Hắn muốn đánh người!
Bạn cần đăng nhập để bình luận