Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1180: Dạy và học

Diệp Huyền bèn ngồi xếp bằng xuống, sau đó trong đầu hắn xuất hiện hình ảnh của sáu người kia.

Lão giả nói: “Phương hướng kiếm đạo của ngươi không hề sai, nhưng rất nhiều chi tiết vẫn còn yếu kém. Để ta giảng cho ngươi về cảnh giới của kiếm đạo, cảnh giới của kiếm đạo về cơ bản được chia ra làm sáu phần: Giản, Hư, Chân, Minh, Phá, Phàm. Sáu cảnh giới này thể hiện trình độ kiếm đạo của mỗi người, mà trình độ kiếm đạo của ngươi bây giờ đang ở Hư.”

Diệp Huyền sững sờ: “Sao lại thấp như vậy?”

Lão giả mỉm cười: “Nói một cách khắt khe thì ngươi còn chưa đạt đến mức Hư đâu.”

Diệp Huyền trầm lặng.

Lão giả tiếp tục nói: “Để ta nói kĩ hơn cho ngươi về sáu loại cảnh giới kiếm đạo này. Thứ nhất, về Giản cảnh có nghĩa là đơn giản, chỉ người vừa mới học kiếm đạo. Cảnh giới này quan trọng ở việc nắm bắt được những điều cơ bản chứ không yêu cầu những thứ ‘hoa trong gương trăng trong nước.’ Đây thực chất cũng là cảnh giới cơ bản nhất, bởi vì nó rất đơn giản. Sau Giản là Hư, đây là lúc người tu kiếm tiến vào một thế giới kiếm đạo rối loạn. Bởi lẽ lúc này, người tu kiếm đã được tiếp xúc với rất nhiều loại kiếm kĩ hoặc những thần thông chi thuật. Cũng vào giai đoạn này, người tu kiếm đã vượt qua mức Giản để đến với Hư.”

Nói tới đây, lão giả lại liếc nhìn Diệp Huyền: “Lúc này ngươi đang ở Hư cảnh, phương hướng kiếm đạo của ngươi không hề sai nhưng hiện giờ ngươi đang mơ hồ trong Hư cảnh, cũng có thể nói bây giờ ngươi đang không tìm thấy ‘Chân’ trong ‘Hư’, cái này cũng chính là Chân cảnh!”

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Ta phải làm thế nào?”

Hắn đang định nói gì đó thì lúc này, lão giả bỗng lên tiếng: “Chúng ta bàn về khuyết điểm của ngươi nhé!”

Diệp Huyền: “…”

Đương nhiên, hắn thi triển Nhất Kiếm Vô Lượng trong tinh thần chứ không thi triển thật. Nếu thi triển thật thì nơi này sẽ bị hắn hủy diệt mất!

Lúc này, một nữ tử bên cạnh mỉm cười: “Tiểu tử, nói thật thì kiếm kĩ của ngươi gần như không có khuyết điểm. Hoặc cũng có thể có nhưng trình độ kiếm đạo của sáu người chúng ta không nhìn thấy được! Mặc dù kiếm kĩ của ngươi không có khuyết điểm nhưng ngươi lại có rất nhiều khuyết điểm, giờ ngươi dùng loại kiếm kĩ này thực ra là đang lãng phí nó.”

Lão giả gật đầu: “Ngươi thử thi triển cho ta xem nào, sáu người chúng ta sẽ tìm ra lỗi sai cho ngươi rồi giúp ngươi khai sáng!”

Lão giả nói: “Khuyết điểm của ngươi là ở chỗ trình độ kiếm đạo của ngươi còn quá thấp, hiện giờ điều người cần làm là nhìn thấu Hư, đạt đến Chân cảnh. Ngươi lại thi triển loại kiếm kĩ khác xem sao, sáu người chúng ta sẽ xem xét cùng ngươi, tới khi ấy ngươi sẽ hiểu thôi.”

Lão giả nói: “Loại kiếm kĩ mạnh nhất của ngươi là gì?”

Lão giả bên cạnh nữ tử kia cũng gật đầu: “Không thể không nói, uy lực của kiếm kĩ này thực sự rất kinh khủng. Thế nhưng trình độ kiếm đạo hiện giờ của ngươi lại quá thấp, thế nên ngươi không thể phát huy uy lực chân chính của loại kiếm kĩ này!”

Diệp Huyền gật đầu, sau đó hắn bắt đầu thi triển Nhất Kiếm Vô Lượng.

Diệp Huyền nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Nhất Kiếm Vô Lượng!”

Diệp Huyền há hốc miệng…

Sau khi hắn thi triển xong Nhất Kiếm Sinh Tử, sáu người kia bèn trầm tư.

Sau khi Diệp Huyền thi triển Nhất Kiếm Vô Lượng, lão giả và những người còn lại đều trầm ngâm.

Lúc này, nữ tử kia đột nhiên nói: “Ngươi là ma quỷ hả?”

Diệp Huyền gật đầu: “Nhờ các vị tiền bối chỉ ra khuyết điểm của ta!”

Diệp Huyền nghĩ ngợi một lát rồi lại thi triển Nhất Kiếm Sinh Tử!

Lúc này, lão giả bỗng nhiên bật cười: “Hai loại kiếm kĩ này của ngươi quá cao, thực sự không phải là thứ mà chúng ta có thể đánh giá được. Ngươi có loại kiếm kĩ nào thấp hơn không? Đừng thi triển mấy loại cao này nữa, bằng không chúng ta không nói chuyện tiếp được đâu!”

Nữ tử khẽ mỉm cười: “Hai loại kiếm kĩ mà ngươi vừa thi triển đều không phải thứ mà chúng ta có thể đánh giá được. Đương nhiên, mặc dù không thể đánh giá về kiếm kĩ nhưng chúng ta vẫn có thể đánh giá về ngươi. Không thể không nói, tiểu tử, ngươi quá lãng phí hai kiếm kĩ này!”

Lão giả: “…”

Nữ tử lắc đầu: “Thì ngươi… không có loại kiếm kĩ nào thấp hơn ư?”

Bản thân hắn cũng biết mình đang dựa dẫm vào mấy kiếm kĩ như Nhất Kiếm Vô Lượng, thế nhưng hắn cũng hết cách, không ỷ lại không được mà, bởi vì những kẻ địch của hắn đều là quái vật…

Diệp Huyền liếc nhìn nàng, hắn lấy làm lạ hỏi: “Ý tiền bối là sao?”

Thế nhưng hắn lại rất vui, bởi vì trình độ kiếm đạo của sáu người này cao hơn hắn, những kiến thức về kiếm đạo mà họ nói khiến hắn tự thấy mình rất nông cạn.

Rất nhanh sau đó, Diệp Huyền và sáu người kia bắt đầu đàm luận, nói chính xác hơn thì là dạy và học…

Lúc này, lão giả lại nói: “Chúng ta bắt đầu từ điều trước tiên…”

Diệp Huyền: “…”

Mọi người bên cạnh hắn ta lắc đầu cười.

Lão giả thở dài một hơi: “Ngươi có nhận ra không? Ngươi đang quá ỷ lại vào những kiếm kĩ mạnh. Những loại kiếm kĩ đó không có vấn đề gì, vấn đề nằm ở chỗ ngươi quá dựa dẫm vào chúng mà quên đi mất bản chất kiếm đạo của mình là gì. Những loại kiếm kĩ này đang ăn mòn trình độ kiếm đạo của ngươi đấy.”

Diệp Huyền gật đầu.

Diệp Huyền đen mặt, chắc chắn vị tiền bối này đang cố ý đả kích hắn!

Diệp Huyền nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Uy lực của kiếm kĩ không đủ mạnh!”

Một lát sau, lão giả nói: “Có phát hiện ra điều gì khác biệt không?”

Diệp Huyền nghĩ ngợi một lát rồi thi triển tiếp một loại kiếm kĩ nữa.

Cứ thế, thời gian từng giây từng phút trôi qua…

Bên ngoài điện.

Tử sam nữ tử tới phía sau tòa cổ điện. Trên sườn núi phía sau này có một căn nhà trúc nhỏ, trong nhà trúc chỉ có một bàn trà.

Tử sam nữ tử không bước vào căn nhà, nàng chỉ đứng trước nó và trầm ngâm rất lâu, cuối cùng khẽ nói: “Người đã ra đi có thể sống lại thật sao…”

Đáp lại nàng là một màn tĩnh lặng.

Một lát sau, tử sam nữ tử bèn rời đi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận