Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3438. Đồ sát! (2)



Chương 3438. Đồ sát! (2)




Lúc này, thanh sam nam tử muốn nói gì đó lại thôi.
Diệp Huyền hỏi: “Cha muốn nói gì vậy?”
Thanh sam nam tử thở dài một hơi: “Có vài chuyện ta không nói với ngươi nữa, tránh việc ngươi bị đả kích!”
Diệp Huyền: “…”
Thanh sam nam tử liếc nhìn xung quanh, đoạn nói: “Ta phải đi rồi!”
Diệp Huyền nhíu mày: “Nhanh vậy sao?”
Thanh sam nam tử mỉm cười: “Ở lại nơi này cũng chẳng có ý nghĩa gì, ngươi cũng nên rời khỏi vũ trụ hiện có rồi!”
Diệp Huyền vội vàng hỏi: “Bên ngoài còn có vũ trụ sao?”
Thanh sam nam tử khẽ mỉm cười: “Ngươi tự đi mà xem!”
Nói đoạn, cơ thể hắn ta dần trở nên mờ ảo.
Lúc này, tiểu gia hỏa màu trắng trên vai hắn ta đột nhiên bay đến trước mặt tiểu tháp. Nàng khẽ huơ móng vuốt, vô số tử khí bèn truyền vào tiểu tháp.
Thương thế của tiểu tháp nhanh chóng bình phục!
Tiểu tháp cảm động không thôi: “Tiểu Bạch vẫn tốt nhất…”
Tiểu Bạch chớp mắt, sau đó vung móng vuốt!
Ý bảo sau này tiểu tháp đừng có ngông cuồng vậy nữa!
Tiểu tháp: “…”
Lúc này, Tiểu Bạch lại nhìn Diệp Huyền, Diệp Huyền vội vàng lấy một xiên kẹo hồ lô đưa cho tiểu gia hỏa màu trắng này!
Tiểu gia hỏa màu trắng lập tức mỉm cười, nàng im lặng lấy một cái nạp giới ra đặt vào tay hắn, sau đó vẫy móng vuốt.
Diệp Huyền mỉm cười: “Tạm biệt!”
Tiểu gia hỏa màu trắng quay lại trên vai thanh sam nam tử, sau đó bắt đầu liếm kẹo hồ lô Diệp Huyền cho.
Thấy thanh sam nam tử rời đi, lúc này Tiểu An đột nhiên nói: “Tiền bối, hiện giờ ta ở cảnh giới gì?”
Thanh sam nam tử nhìn Tiểu An, hắn ta lắc đầu: “Không biết!”
Tiểu An sững sờ.
Thanh sam nam tử mỉm cười: “Hiện giờ ngươi có thể thoát ra thời không vũ trụ, thế nhưng đây mới chỉ là bắt đầu!”
Mới chỉ là bắt đầu!
Sắc mặt Tiểu An trở nên nghiêm nghị!
Lúc này, Diệp Huyền ở bên cạnh đột nhiên nói: “Cha này, ngươi cũng giúp Tĩnh Tri cô nướng một chút đi chứ!”
Nghe vậy, Tĩnh Tri bỗng quay đầu nhìn Diệp Huyền, nàng ta sững sờ.
Nàng ta không ngờ Diệp Huyền lại lên tiếng giúp mình.
Thanh sam nam tử liếc nhìn Tĩnh Tri, hắn ta mỉm cười: “Được!”
Nói đoạn, hắn ta búng ngón tay, một đường kiếm quang nhập vào trán Tĩnh Tri.
Uỳnh!
Cơ thể Tĩnh Tri rung lên, ngay sau đó một luồng khí tức to lớn bỗng cuộn trào bên trong cơ thể nàng ta.
Diệp Huyền thấy tò mò: “Cha, ngươi có thể giúp người khác tăng cảnh giới ư?”
Thanh sam nam tử lắc đầu: “Không phải thế! Sở dĩ các nàng không phá vỡ được cực hạn của mình không phải bởi các nàng!”
Diệp Huyền nhíu mày: “Còn có nguyên nhân khác ư?”
Thanh sam nam tử gật đầu: “Còn có một vài nguyên nhân khác, đợi ngươi rời khỏi vũ trụ hiện có, bước vào cánh cửa đá ban nãy thì ngươi sẽ hiểu ra thôi!”
Diệp Huyền cười khổ: “Ngươi lại làm ta cụt hứng!”
Thanh sam nam tử nói: “Tiểu tử, ta chỉ có thể nói với ngươi, ba người chúng ta bắt đầu thấy hứng thú với một vài chuyện! Mà chuyện có thể khiến ba người chúng ta hứng thú, ngươi thấy đó có phải chuyện thường hay không? Con đường tiếp theo đây thực sự ngươi phải tự đi rồi đó! Lần này cha về là để xem ngươi thế nào, bởi vì lần li biệt này không biết phải đến khi nào mới có thể gặp lại!”
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Ghê gớm vậy sao?”
Thanh sam nam tử bật cười ha ha, hắn ta đột nhiên nhìn về phía tinh không xa xôi: “Nàng ta đã rời đi rồi đó! Ta cũng phải đi thôi!”
Nói đoạn, hắn ta bèn đưa tiểu gia hỏa màu trắng biến mất.
Diệp Huyền nhíu mày.
Cha hắn và Thanh Nhi đã phát hiện ra gì vậy?

Trong một tinh hà nào đó, một nữ tử mặc váy trắng đang chầm chậm bước đi.
Tinh không không có tận cùng, nữ tử váy trắng cứ đi như vậy.
Không biết đã đi được bao lâu, nàng chợt dừng bước. Ở hía trước cách nàng không xa có một ngôi nhà tranh. Trước ngôi nhà tranh ấy có một lão giả đang nằm, bên cạnh lão giả có một bể cá.
Lão giả này nằm trên ghế trúc, hắn ta liếc nhìn nữ tử váy trắng, hai mắt híp lại.
Nữ tử váy trắng đi về phía lão giả.
Lão giả nhìn nàng: “Ngươi đã có thể bước ra khỏi vòng tròn chúng ta vẽ bằng thực lực của mình!”
Nữ tử váy trắng không đáp lời, nàng vẫn đi.
Lão giả đứng dậy, hắn ta đang định nói gì đó thì đúng lúc ấy, nữ tử váy trắng bỗng biến mất. Khi xuất hiện trở lại, nàng đã ở phía sau lão giả.
Vụt!
Cổ họng lão giả nứt toác, máu tươi bắn tung tóe!
Lão giả trợn tròn mắt, trong mắt tràn ngập vẻ khó tin: “Sao có thể… ngươi cũng chỉ là một tiện nhân thấp kém, sao ngươi có thể giết ta…”
Nữ tử váy trắng đi đến trước bể cá, bên trong bể cá không có cá mà là một tinh vực vô cùng vô tận.
Giám thị!
Lão giả đang giám thị toàn vũ trụ!
Nữ tử váy trắng quay đầu nhìn lão giả còn chưa hoàn toàn tắt thở kia: “Các ngươi đang nuôi nhốt sinh linh của vũ trụ hiện có!”
Lão giả trợn tròn mắt, hắn ta như người mất hồn: “Ngươi là tiện nhân thấp kém bị nuôi nhốt, ngươi không thể giết ta được… Tuyệt đối không thể…”
Nữ tử váy trắng không lên tiếng, nàng liếc nhìn bể cá, nhìn mãi nhìn mãi, cuối cùng nàng nhìn thấy một người.
Diệp Huyền!
Trông thấy hắn, nữ tử váy trắng không khỏi nhếch khóe miệng cười. Nụ cười của nàng khiến đất trời cũng phải nhún nhường.
Đúng lúc ấy, lão giả đang định nói gì đó thì một thanh kiếm đã cắm vào miệng hắn ta.
Ở phía xa xa, nữ tử váy trắng nhìn bể cá: “Đừng có làm phiền ta ngắm ca ca ta!”
Lão giả: “…”
Hết chương 3438.



Bạn cần đăng nhập để bình luận